Mỗi khi ả yêu nữ trên giường gây ra tiếng động, không chịu yên tĩnh, Chu Bình An liền ném ra một câu đố mẹo, đến nỗi cả ngày hôm đó không còn nghe thấy tiếng cười của ả yêu nữ nữa, dường như tâm trạng ả không tốt.
Tại sao một câu cũng không trả lời được, thế mà mỗi khi tiểu tử kia nói ra đáp án, lại luôn khiến người ta có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Liên tiếp mấy câu hỏi, khiến ả thấy hoang mang.
Ả yêu nữ trên giường tựa người, nhìn thiếu niên đang vùi đầu viết lách dưới ánh tà dương, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Tà dương khuất núi, Chu Bình An cuối cùng cũng viết xong một bài sách lược và một bài tứ thư bát cổ văn. Hắn thổi khô mực, đặt ở một góc bàn, cùng với bài bát cổ văn trạng nguyên thời Thanh triều mà hắn chép lại từ trong trí nhớ. Hắn để dành tối nay đối chiếu nghiên cứu kỹ càng, nghiên cứu chỗ hay của văn bát cổ trạng nguyên thời Thanh triều, xem xét kỹ khuyết điểm của bản thân, hòng nâng cao khả năng viết văn bát cổ của mình. Với trình độ hiện tại của hắn, thông qua Đồng Tử thí chắc hẳn không thành vấn đề, nhưng nếu muốn Hương thí trúng cử e rằng vẫn còn chút khó khăn, vì vậy vẫn phải tiếp tục nỗ lực nâng cao.
Chiều tối, Chu Bình An ra khỏi phòng, mang về ít đồ xào và bánh. Trở về phòng, hắn chia đồ xào và bánh làm hai phần, một phần hắn ăn, một phần đưa cho ả yêu nữ.