Phu hiếu, đức chi bổn dã, giáo chi sở do sinh dã. Hiếu là gốc rễ của đức hạnh, là nơi sinh ra giáo hóa. Người có lòng hiếu thảo như vậy, đức hạnh cũng sẽ không kém cỏi.
Tiểu tử này tuy ngôn hạnh trong khảo trường có chỗ không thỏa đáng, nhưng nghĩ đến tấm lòng hiếu thảo của hắn, Chu Học Chính cũng không định truy cứu nữa.
Chu Học Chính không muốn truy cứu, không có nghĩa người khác cũng vậy. Các học tử, thư sinh huyện Đồng Thành, Thái Hồ và các nơi khác tuy vừa rồi bị bài Tống biệt của Chu Bình An làm cho chấn động một chút, nhưng cũng chỉ là nhất thời, sau khi suy nghĩ lại, vẫn không tránh khỏi phát hiện ra nhiều chỗ sơ hở.
Bài từ tuy hay, nhưng lại chỉ là một đoạn hay trong điệu Nguyễn Lang Quy được cắt ra, không thể hiện được trình độ thực sự. Huống hồ, hắn giải thích hay đến đâu cũng không thể chứng minh bài Tống biệt này là do chính hắn làm ra. Tuổi tác của hắn và bài từ này quá không tương xứng, căn bản không giống.
Trong lòng nhiều người vẫn quy bài từ này của Chu Bình An vào loại do người khác chắp bút.