TRUYỆN FULL

[Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Chương 123: Hỏa Diễm Sơn.

Ầm ầm, dòng nước Thanh Giang tăng vọt, sóng lớn cuồn cuộn từ Yên Ba hồ mà đến, nuốt hết tất cả, hơn mười thôn trang ven bờ còn không kịp làm ra phản ứng đã bị triệt để nuốt hết, một bóng Giao Long như ẩn như hiện ở trong đó.

Kim Dương thành, đại trận hộ thành toàn lực vận chuyển, linh quang chói mắt xuyên thấu mây đen, một vị lại một vị tu sĩ cường đại đi lên đầu tường.

Lúc này tâm tình của bọn hắn cực kỳ trầm trọng, Kim Dương thành đã thật lâu không bị Đại yêu tập kích, càng không cần phải nói vẫn là Giao Long sinh ra đã mạnh mẽ.

Mà tu sĩ còn như vậy, dân chúng bình thường càng không cần phải nói, nếu như không phải đại trận hộ thành trên đỉnh đầu còn có thể cho bọn họ một chút cảm giác an toàn, chỉ sợ lúc này đã có người sụp đổ.

Tiếng long ngâm vượt trên cả tiếng sấm sét, sóng lớn bay trên trời mang theo khí thế phá tan tất cả lao về phía Kim Dương thành.

Ầm ầm, mặt đất rung chuyển, sóng lớn nuốt trọn Kim Dương thành. Trong nháy mắt này, toàn bộ Kim Dương thành đều đang run rẩy, ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy cũng là bọt nước.

Cũng may hộ thành đại trận đủ tin cậy, dưới sự thúc giục của đông đảo tu sĩ, đơn giản chặn lại được một kích súc thế đã lâu này, bất quá phụ cận Kim Dương thành không có vận khí tốt như vậy, trực tiếp hóa thành một mảnh đầm lầy dưới sóng lớn.

Rầm rầm, sóng đục phóng lên không, từ xa nhìn lại, tựa như kết nối với mây đen trên bầu trời, một con giao long với lân giáp trắng xám, quanh thân quỷ khí quanh quẩn, dài chừng trăm mét chiếm cứ ở nơi đó.

Nhìn Kim Dương thành ngăn cản sóng lớn trùng kích, trong đôi mắt đỏ tươi của nó tràn đầy bạo ngược.

“Trận pháp? Không biết lại có thể ngăn cản ta mấy lần?”

Cái đuôi khuấy động, mặt sông xoay tròn, một đạo xuáy nước khổng lồ lặng yên thành hình, khuấy mưa gió, kết nối với thiên địa, cuốn về phía Kim Dương thành.

Thấy một màn như vậy, tu sĩ trên Kim Dương thành đều biến sắc, hộ thành đại trận mặc dù mạnh mẽ, nhưng chung quy là vật chết, một lúc sau, khó tránh khỏi sẽ không để xảy ra sơ hở.

Bất quá ngay lúc đó, một tiếng hót vang lên, xuyên kim liệt thạch, một vầng mặt trời màu đỏ đột nhiên xuất hiện, xua tán đi mảng lớn mây đen, trong lúc nhất thời nửa bên trong Kim Dương thành mặt trời chói chang, nửa bên mưa dầm kéo dài.

“Ly Viêm Tước, người của Triệu gia.”

Nghiến răng nghiến lợi, nhìn con yêu tước tắm rửa trong ngọn lửa màu đỏ rực kia, lông đuôi rất dài, mắt hiện ánh sáng xanh, móng vuốt như hoàng kim, sải cánh hai mươi mét, có vài phần giống Phượng Hoàng, trong mắt Thất Huyền Long Quân không thể kiềm chế được sự thù hận.

Hoàng thất của Đại Ly vương triều là Triệu gia, bọn hắn lấy Chu Tước làm đồ đằng, Ly Viêm Tước là chi nhánh của Chu Tước, cũng là yêu vật truyền thừa của Triệu gia.

Mà ngay lúc này, yêu khí xao động khiến gió mây biến sắc, Ly Viêm Tước chớp động cánh, nhấc lên phong bạo hỏa diễm, mạnh mẽ mài mòn vòng xoáy thủy long mà Thất Huyền Long Quân nhấc lên.

“Lão giao, ngươi thanh thản ổn định đi chết không tốt sao? Cần gì phải đi ra gây sóng gió.”

“Ngươi hãy nhớ kỹ, ta tên Triệu Vô Song, hôm nay lại lấy đầu rồng của ngươi.”

Đứng trên lưng Ly Viêm Tước, người mặc giáp bạc, tay cầm trường thương sáng bạc, Triệu Vô Song mở miệng, trong lời nói có sát ý mờ mịt.

Nghe vậy, Thất Huyền Long Quân phát ra một tiếng long ngâm bạo ngược, một thân quỷ khí lành lạnh không kiêng nể gì tràn ngập mà ra, dẫn tới thiên địa biến sắc, bắt đầu có tuyết bay lả tả.

“Người Triệu gia đều đáng chết.”

Há mồm, khóa chặt Triệu Vô Song, một cột sáng từ trong miệng Thất Huyền Long Quân phun ra, đây là Bảo Thuật - Thương Huyền hàn quang, có thể đông lạnh đại giang.

Thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc Triệu Vô Song lạnh nhạt.

Mi tâm phát sáng, mơ hồ phác họa ra một ngọn núi màu đỏ ẩn hiện, hắn nâng thương lên, mũi thương xẹt qua hư không, ngọn lửa tự sinh, lay động thân thương, Triệu Vô Song đâm ra một thương.

Hưu, thần quang màu đỏ quét ngang hư không, vừa có ngọn lửa nóng rực lại có phong mang thương, tuy rằng nhìn như chỉ có một đường, nhưng lại lấy tư thái không thể địch nổi đem Thương Huyền Hàn Quang của Thất Huyền Long Quân một phân thành hai, triệt để chôn vùi.

“Hỏa Diễm sơn, không ngờ Triệu gia sau Triệu Càn Dương lại xuất hiện một thiên tài.”

Hắn duỗi ra vuốt giao, dập tắt sợi hỏa tuyến kia, nhìn dấu vết cháy đen trên lân giáp, trong đôi mắt đỏ tươi của Thất Huyền Long Quân có một tia kiêng kị.

Đối với Triệu gia, Thất Huyền Long Quân vẫn rất hiểu rõ, phương pháp tu luyện Nội Cảnh địa truyền thừa của Triệu gia có hai loại, một loại là Huyền Hỏa sào, một loại là Hỏa Diễm sơn.

Chỉ có điều tu luyện cái sau khó khăn hơn cái trước nhiều, ở thời đại kia, Triệu gia chỉ có lão tổ Triệu Càn Dương tu thành Hỏa Diễm sơn, khi Hỏa Diễm sơn hiện ra bên ngoài, uy lực của nó đủ để biến một phương địa vực thành hỏa ngục.

Đương nhiên, Nội Cảnh hiển lộ, đây là chuyện mà Dương Thần đạo nhân mới có thể làm được, Triệu Vô Song vẫn chỉ là một m Thần Chân Nhân, nhưng cho dù là như vậy, mượn nhờ năng lực của Hỏa Diễm Sơn, hắn cũng có thể câu thông với thiên địa, triển lộ ra lực lượng phi phàm.

Lúc ban đầu, Thất Huyền Long Quân cũng không để Triệu Vô Song vào mắt. Mặc dù Triệu Vô Song là m Thần Chân Nhân không sai, lại có hai con Đại Yêu tương trợ, nhưng Ly Hỏa Tước mạnh nhất cũng mới có tu vi năm ngàn năm, mũi thương bạc kia lại chỉ có ba ngàn năm.

Mà sau khi nó hóa sinh thành quỷ, hấp thu lực lượng của tiền thân, tuy rằng kém hơn thời kỳ toàn thịnh là chín ngàn năm, nhưng cũng đã hồi phục đến sáu ngàn năm tu vi.

Với bản chất của giao long, với thần thông pháp thuật mà nó nắm giữ, với kinh nghiệm đấu pháp của nó, trong cùng cấp nó không sợ bất cứ kẻ nào, càng không cần phải nói Triệu Vô Song vốn trên cảnh giới đã yếu hơn nó này.

Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, Triệu Vô Song tu thành Hỏa Diễm Sơn, đã có khả năng vượt cấp mà chiến, càng mơ hồ có vài phần kiềm chế đối với hắn dị loại phục sinh, hóa sinh thành quỷ vật.

“Được được được, ta bình sinh hận nhất là người Triệu gia, nếu như có thể giết một thiên tài như ngươi, Càn Dương lão cẩu hẳn cũng sẽ đau lòng, hôm nay vừa vặn lấy ngươi thử một chút thần thông của ta.”

Thân rồng du động, lân giáp mờ mịt, hận ý trong mắt trường tồn, Thất Huyền Long Quân thò ra vuốt rồng.

Hô, gió lạnh thấu xương thổi qua, một cái vuốt rồng khổng lồ toàn thân đen kịt, giống như băng tinh điêu khắc thành lặng yên thành hình trong hư không, hoàn toàn bao phủ Triệu Vô Song.

“Khóa chặt thần hồn?”

Trong cõi u minh cảm giác bị khóa chặt truyền đến, biết tránh cũng không thể tránh, trong mắt phản chiếu ra long trảo đen kịt, Triệu Vô Song nhíu mày, một đạo bảo thuật này để hắn cảm nhận được uy hiếp.

Đầu ngón tay xẹt qua mi tâm, Triệu Vô Song lần nữa câu thông lực lượng Hỏa Diễm sơn.

Bên trong tổ khiếu, ngọn núi lửa đứng lặng, tản ra nhiệt độ nóng rực khó có thể nói rõ, âm thần của Triệu Vô Song ngồi xếp bằng trên sơn khẩu, tiếp nhận loại rèn luyện này.

Mở mắt ra, thần quang trong mắt trầm tĩnh, Hỏa Diễm Sơn bắn ra, vô số ngọn lửa hội tụ, một đỉnh bảo quan chữ Sơn thành hình trong tay âm thần của Triệu Vô Song, đây là bí thuật vận dụng nội cảnh do lịch đại tiền nhân Triệu thị truyền thừa - Miện Vương Sơn.

“Thêm vào.”

Trong hiện thực, Miện Vương Sơn hiển hóa, Triệu Vô Song dung hòa nó với Ly Viêm Tước.

Mà lúc này đây, vuốt rồng đen kịt đã chậm rãi khép lại, một cỗ âm hàn không hiểu bắt đầu đóng băng tất cả.

Thấy cảnh tượng như vậy, trên mặt Thất Huyền Long Quân nở một nụ cười dữ tợn.

Trường Hận Thiên trảo, đây cũng không phải là bảo thuật truyền thừa của Giao Long tộc, mà là lực lượng sau khi nó hóa thân thành quỷ mới nắm giữ được. Hạt nhân của nó là pháp chủng trung phẩm - Trường Hận, hận ý trong lòng nó càng mãnh liệt, cỗ lực lượng này lại càng cường đại, hận ý không tiêu, bảo thuật không phá, không chỉ vây khốn thân thể, hơn nữa còn là khóa hồn. Rơi vào trong đó cuối cùng chỉ rơi vào kết cục thần hồn tịch diệt.