“Âm phong thực cốt.”
Nhìn hai ngọn núi hướng mình đập xuống, Phi Hạc chân nhân sớm có phòng bị, không tiếp tục lựa chọn chật vật tránh né.
Ô ô ô, âm phong gào khóc, bầu trời bị phủ lên một tầng màu xám, theo Phi Hạc chân nhân vung vẩy tay áo, hai cỗ quái phong màu đen nhạt hướng về ngọn núi rơi xuống thổi quét mà đi.
Hai bên va chạm, âm phong quấn quanh ngọn núi, mà trong nháy mắt lực lượng ăn mòn của âm phong đã được thể hiện ra đến cực hạn. Hai ngọn núi tựa như bị tuế nguyệt tạo hình nhanh chóng mục nát, thân núi bị tróc ra từng tầng từng lớp, cuối cùng triệt để hóa thành bột phấn.
Thấy một màn như vậy, khóa chặt phương hướng Lục Nhĩ, Phi Hạc chân nhân phát ra một tiếng hừ lạnh.