Bầu trời quang đãng, ba con Tiên Hạc từ phương bắc xuôi gió mà đến, vượt qua nghìn trùng dãy núi, tiến vào phạm vi Bình Dương quận.
Đứng ở trên lưng Tiên Hạc, nhìn về phương xa, trên mặt một vị đạo nhân trẻ tuổi hiện ra một chút hoài niệm, hắn thân cao một mét bảy tám, tướng cao ngất như tùng, diện mạo mặc dù bình thường, nhưng giữa lông mày lại có một cỗ anh vũ chi khí làm cho người ta không thể bỏ qua.
“Huyền Sách sư đệ, Trường Thanh quan đã không xa, vậy mà cận hương tình khiếp?”
Trên một con tiên hạc khác, nhìn dáng vẻ thất thần của đạo nhân trẻ tuổi, một vị nữ tu mặc váy lụa màu đỏ, mặt tròn như trứng ngỗng, mi tâm có một nét chu sa, tính tình có chút gấp mở miệng, trong mắt nàng nhìn về phía đạo nhân trẻ tuổi có một tia ái mộ.
Nghe vậy, tâm thần phát tán của đạo nhân trẻ tuổi lập tức thu lại.