Bốn mùa thay đổi liên tục, xuân đi thu đến, nhoáng một cái chính là ba năm.
Tuyết lớn đầy trời, nhưng Đại Thanh Sơn lại xanh ngắt.
Thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất, ba năm trôi qua, ngoại trừ khu vực hạch tâm vẫn bị hồ dung nham chiếm cứ như trước kia, những nơi khác thì thiên địa linh cơ cũng đã chậm rãi trở về. Các loại thực vật sinh trưởng tốt, khu vực bên trong Đại Thanh Sơn vốn đã biến thành đất khô cằn đã sớm khôi phục bình thường, thậm chí thỉnh thoảng còn có linh vật tương đối quý giá xuất hiện, dẫn tới rất nhiều tu sĩ thèm nhỏ dãi.
Mà hồ nham thạch nóng chảy tồn tại càng làm cho khí hậu khu vực này trở nên ấm áp dễ chịu, điều này ở toàn bộ Bình Dương quận đều là độc nhất, những năm này mùa đông ở Bình Dương quận đã càng ngày càng rét lạnh.
Mà giá lạnh tạo thành hậu quả chính là lương thực giảm sản lượng, mùa đông hàng năm đều có người bị đông chết, nếu như không phải Đại Thanh Sơn hoang vắng, hoàn cảnh hiểm ác, thường có yêu thú ẩn hiện, sớm đã có người muốn chuyển đến nơi này sinh sống.