Thời gian lặng yên trôi qua, thế cục bình tĩnh ngoài dự liệu, không chỉ có tin Tôn Mậu Lâm chết không truyền đến, ngay cả Hắc Xà bộ lạc cũng không có bất kỳ động tác gì, tựa như bọn họ còn chưa phát hiện Tôn Mậu Lâm và Hoàn Nhan Võ đã chết.
Sự tình khác thường tất có yêu dị, Trương Thuần Nhất yên lặng chú ý, nhưng không quá lo, dù sao thực lực của mình cũng đã đủ để ứng phó mọi hoàn cảnh.
Bên trong doanh trại Hắc Giáp quân, một cỗ lực lượng vô hình tràn ngập, ngăn cách bên trong và bên ngoài. Nhìn từ bên ngoài, quân doanh của Hắc Giáp quân hết thảy bình thường, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng hô quát của giáp sĩ huấn luyện, nhưng giờ phút này bên trong doanh trại Hắc Giáp quân, một cỗ yêu khí bạo ngược đang bốc lên.
Trên giáo trường, nhìn Lục Nhĩ yên lặng luyện hóa dược lực, Trương Thuần Nhất nhíu mày.
Lúc này, toàn thân Lục Nhĩ sôi trào yêu khí, mà lại nó đang không ngừng tăng trưởng. Đã tới giới hạn sáu trăm năm tu vi nhưng vẫn không cách nào bước ra một bước này được, thử vài lần đều không có tật mà chết.