TRUYỆN FULL

[Dịch] Hắc, Yêu Đạo .

Chương 132: Tiên Đạo khó thành.

Đông, tiếng chuông thanh thúy quanh quẩn trong núi, đây là một ngày bắt đầu.

Từng bông tuyết như lông ngỗng rơi lã chã, như một tầng lụa bạc phủ kín cả dãy núi. Bất tri bất giác, lại thêm một năm trời đông giá rét. Có điều Long Hổ sơn có trận pháp thủ hộ, vẫn luôn có một luồng hơi ấm quanh quẩn ở nơi này, xanh biếc dạt dào quanh năm không tiêu tan.

Từ đỉnh núi đến chân núi, Thập Bát tử lưu tuyền móc nối với nhau, bao trùm toàn bộ ngọn núi, càng mang đến cho Long Hổ sơn một chút tươi sống mùa đông không nên có.

Đứng trên đụn mây, nhìn Long Hổ Sơn dưới chân, trong lòng Trương Thuần Nhất nổi lên một tia gợn sóng, bất tri bất giác Long Hổ Sơn đã lưu lại bóng dáng trong lòng hắn, Kim Dương Thành mặc dù phồn hoa, nhưng chung quy nơi này càng làm cho hắn cảm thấy an tâm.

“Thập Bát Tử Lưu Tuyền thật sự đã được xây vgCsLJEḲ HixNvFjḛ thành công? Hơn nữa mơ hồ còn có vân vụ đại trận tương hợp lẫn nhau, biến tướng tăng cường lực lượng của vân vụ đại trận, xem ra ngộ tính của Trang Nguyên ở trên trận pháp còn vượt qua dự liệu của ta.”

Đẩy đi mây mù che mắt người ta ra, thu hết toàn bộ Long Hổ sơn vào trong tầm mắt, nhìn Long Hổ sơn biến hóa, Trương Thuần Nhất không ngừng suy nghĩ.

“Đây coi như là một kinh hỉ nho nhỏ a.”

Tâm tình thoải mái, thân hợp vân vụ, Trương Thuần Nhất rơi vào Long Hổ Sơn.

Phía sau núi, Đại Thanh Nham, Trang Nguyên đang quan tưởng Bất Lão Thiên Tùng, đột nhiên mở hai mắt ra.

“Lão sư trở về rồi!”

Nhìn mây mù trắng xóa trên đỉnh đầu, Trang Nguyên lộ ra vẻ vui mừng không thể che giấu.

Tương hợp Thập Bát Tử Lưu Tuyền với vân vụ đại trận của Long Hổ Sơn, lưu lại ấn ký của mình trên trận pháp hạch tâm. Trang Nguyên cũng có lực khống chế nhất định với đại trận này, tuy rằng chính hắn ta cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

“Vạn Hoài Khánh tiền bối, hôm nay lão sư trở về, ta muốn đi bái kiến, vậy nên không thể dùng điểm tâm với ngươi.”

Kìm nén sự kích động trong lòng, Trang Nguyên hành lễ với một gian nhà tranh cách đó không xa.

Nhà tranh này là mới xây, ở nơi này chính là chấp sự ngoại môn Long Hổ Sơn · Vạn Hoài Khánh, thuận tiện hắn thuần dưỡng đàn huyết ưng sinh hoạt ở trên vách núi.

Bởi vì hai chân Vạn Hoài Khánh không tiện đi lại, mà lại tính tình cổ quái, không thích tạp dịch quấy rầy nhiều, cho nên Trang Nguyên thường xuyên tới hỗ trợ xử lý một ít việc vặt vãnh, mà hắn cũng thích ngồi ngay ngắn ở trên đại thanh nham, chịu đựng cuồng phong thổi quét trên vách núi, quan tưởng nhập định, đánh bóng tinh thần.

Cửa phòng cỏ lư đóng chặt, yên tĩnh im ắng.

Không nhận được đáp lại, Trang Nguyên cũng không để ý, hắn đã quen rồi.

Trang Nguyên nghiêm túc hành lễ xong, xoay người rời đi, bước chân không còn ổn trọng như ngày xưa, mang theo một chút nhẹ nhàng.

Mà sau khi Trang Nguyên rời đi, cửa nhà tranh mở ra, Vạn Hoài Khánh ngồi xe lăn đi ra.

Ở Long Hổ Sơn tu dưỡng một đoạn thời gian, ăn vào mấy viên Bồi Nguyên Đan cực kỳ tinh khiết, tuy rằng thương thế trên thần hồn và hai chân tàn tật vẫn như cũ, nhưng sắc mặt Vạn Hoài Khánh lại dễ nhìn hơn rất nhiều, trong ánh mắt cũng có từng tia sắc thái hiện lên.

“Lại là một hạt giống tu đạo.”

“Long Hổ Sơn miếu nhỏ mà Bồ Tát nhiều, một sư một đồ đều là thiên kiêu.”

Nhìn bóng lưng Trang Nguyên rời đi, ánh mắt Vạn Hoài Khánh có chút phức tạp.

Trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn biểu hiện ra ngoài chính là không để ý đến ai, nhưng hắn vẫn rất chú ý đến tình huống Trang Nguyên, dù sao hắn là đệ tử nội môn nhỏ tuổi nhất mà lại duy nhất ở Long Hổ Sơn, hơn nữa kẻ này đã chân chính bước lên tiên lộ.

Trang Nguyên tâm tư tinh thuần, trong khoảng thời gian này chiếu cố đối với hắn cũng là thật sự xuất phát từ sự tôn kính đối với trưởng bối, đối với những thứ này, Vạn Hoài Khánh sống hơn nửa đời người tự nhiên trong lòng biết rõ.

Tuy rằng trong lòng có ngăn cách, nhưng khi phát hiện Trang Nguyên thường xuyên cân nhắc trận pháp một mình, vả lại bị một ít vấn đề cơ sở làm khó, hắn vẫn không nhịn được mở miệng chỉ điểm vài câu.

Đối với trận pháp, Vạn Hoài Khánh cũng vẫn có một chút tâm đắc, chưa nói tới tạo nghệ gì, nhưng cũng tính là một trận pháp sư hợp cách, những vấn đề cơ sở Trang Nguyên gặp phải kia với hắn mà nói cũng không khó.

Sau đó hắn mới phát hiện Trang Nguyên có thiên phú ở trên trận đạo có thể nói là khủng bố cũng không đủ, không chỉ nói một chút liền thông, hơn nữa còn có thể suy một ra ba, có được linh tính mà vô số trận pháp sư khao khát.

Trận pháp cơ sở thường thường cứng nhắc, chú ý chính là đâu ra đấy, nhưng trận pháp cấp cao lại tràn ngập linh tính, thường thường phải nhờ thiên thời địa lợi mới có thể thành tựu, mà trận pháp sư muốn làm được điểm này thiên phú vô cùng cố gắng.

Sau khi phát hiện thiên phú của Trang Nguyên như vậy, Vạn Hoài Khánh tuy rằng trên mặt không hiện, nhưng lúc dạy lại càng thêm dụng tâm, cũng chính bởi vì như thế trong thời gian ngắn ngủi rất nhiều tri thức trận đạo cơ sở của Trang Nguyên đều được bổ sung đầy đủ.

Linh địa Thập Bát Tử Lưu Tuyền này có thể thuận lợi dựng xong có thể nói công lao dạy dỗ của Vạn Hoài Khánh không thể bỏ qua, đương nhiên, chuyện Thập Bát Tử Lưu Tuyền và Vân Vụ đại trận tương hợp này từ đầu đến cuối Vạn Hoài Khánh đều không ngờ tới, bởi vì đây là chuyện hắn cũng không cách nào làm được.

Cũng chính vào lúc này, một thân áo bào màu xám đơn giản, tóc đen do một cây trâm gỗ trói buộc, Bạch Ngưng Băng mang theo hai thùng cá nhỏ từ xa đi tới.

Hai thùng cá này cộng lại có hơn một trăm cân, xách trong tay, Bạch Chỉ Ngưng có vẻ rất nhẹ nhàng, cất bước có vài phần linh động như hạc, mà không lâu trước đó nàng còn là một đại tiểu thư tay trói gà không chặt.

Đi tới trên đại thanh nham, Bạch Chỉ Ngưng hành lễ với Vạn Hoài Khánh, đeo mặt nạ thuần trắng bắt đầu ném thức ăn cho bầy Huyết Mâu Ưng dưới vách núi, trong lúc nhất thời, mấy trăm con Huyết Mâu Ưng chạy ra khỏi mây mù, cảnh tượng rất hùng vĩ.

Lẳng lặng nhìn một màn này, thần sắc Vạn Hoài Khánh hờ hững.

Giống như Trang Nguyên, Bạch Chỉ Ngưng cũng sẽ tới chiếu cố cuộc sống của hắn, nhưng hắn liếc mắt liền nhìn ra, Bạch Chỉ Ngưng là có chỗ cầu mà tới, đối với loại người này hắn cũng không ghét, nhưng cũng không thích, đặc biệt là có tiền đề từng dạy dỗ ra một nghiệt đồ Vạn Tu Viễn nên hắn càng muốn kéo ra khoảng cách, bởi vậy đối với Bạch Chỉ Ngưng, thái độ của hắn một mực chính là không đếm xỉa.

Ném cho Huyết Mâu Ưng ăn xong, Bạch Chỉ Ngưng biết mình cũng không được chào đón, chỉ thi lễ một cái rồi quay người rời đi.

Gia nhập Long Hổ Sơn đã gần nửa năm, nàng chưa từng có một ngày lười biếng, mỗi một ngày nàng đều có thể ở trên Long Hổ Sơn nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng cho dù là như vậy nàng tu luyện quan tưởng pháp cũng thủy chung không thể bước qua ngưỡng cửa.

Hơn nữa kiến thức qua quá trình tu luyện của vị sư huynh tám tuổi kia, cùng với nội tâm cừu hận giày vò, nàng chung quy là có chút nóng nảy, ở sau khi phát hiện Vạn Hoài Khánh, vị từng là tu tiên giả này, nàng quả thật động một ít tâm tư, muốn đạt được một ít chỉ điểm, đáng tiếc chưa từng thành công.

“Thiên phú là có, nhưng thù hận trong lòng khó trói, đã gần tới cố chấp, Tiên đạo khó thành.”

Nhìn Bạch Chỉ Ngưng rời đi, Vạn Hoài Khánh lắc đầu.

Hắn cũng biết về những gì Bạch Chỉ Ngưng từng gặp phải, quả thật đáng thương, nhưng thiên hạ vốn chính là có nhiều người đáng thương, hắn cũng không có quá nhiều xúc động, huống chi chính hắn cũng không đáng thương sao? Hắn nào còn tư cách thương hại người khác.

Lạnh lùng đứng ngoài quan sát, hắn thấy rất rõ tình cảnh hiện tại của Bạch Chỉ Ngưng.

Long Hổ Sơn đặt nền móng quan tưởng đồ cho đệ tử là Bất Lão Thanh Tùng Đồ, mặc dù phẩm chất không sánh bằng Thiên Ưng Tọa Sơn Đồ hắn tu luyện, nhưng thắng ở công chính bình thản, tuyệt đại bộ phận mọi người đều có thể dựa vào đó nhập môn.

Bất quá Bạch Chỉ Ngưng lại bị cừu hận trong lòng che mờ con mắt, gần như cố chấp, căn bản không có nhiều quan tưởng pháp phù hợp, tự nhiên cũng khó có thể nhập môn, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà hắn cho rằng Bạch Chỉ Ngưng Tiên Đạo khó thành.

Có một số vấn đề không phải chỉ cần biết rõ nguyên nhân là có thể giải quyết, thù hận đã trở thành chấp niệm trong lòng Bạch Chỉ Ngưng, muốn buông xuống nói dễ vậy sao?