Trong Phương Thảo đình, Chu Mộ Tuyết lật xem tình báo Chu Hiển đã chuẩn bị sẵn đưa tới.
“Quyền giết Lang Vương, lập sơn long hổ, thật sự là làm chuyện lớn.”
Xem xong tin tức tình báo, khuôn mặt như núi băng của Chu Mộ Tuyết hiện lên ý cười dịu dàng.
“Bây giờ hắn đang ở đâu?”
Bỏ tình báo xuống, Chu Mộ Tuyết mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Chu Hiển lập tức đưa ra đáp án.
“Bẩm phu nhân, Tứ thiếu gia đã ở Tiên Lai khách điếm, dường như cũng không có dự định trở về Trương gia.”
Nghe y nói vậy, Chu Mộ Tuyết nhíu mày.
“Mặc dù hắn đã tự lập môn hộ, nhưng bất kể nói thế nào trên người hắn cũng chảy huyết mạch của Trương gia, sau khi về nhà há lại có đạo lý ở bên ngoài? Chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải là để cho người ta chế giễu?”
“Phân phó xuống dưới, sai người xử lý Thanh Tâm Nhã Uyển của Tây viện, để hắn vào ở.”
Trong lúc nói chuyện, Chu Mộ Tuyết đã đưa ra quyết định.
Nghe vậy, Chu Hiển lập tức khom người xác nhận, y hiểu rõ phu nhân vẫn có ý định lôi kéo vị Tứ công tử này.
Nhưng mà chuyện này cũng bình thường, dù sao vị Tứ công tử này đã tự lập Long Hổ Sơn, xem như đoạn tuyệt đường về Trương gia, hơn nữa triển lộ thiên tư phi phàm, tự nhiên đáng giá lôi kéo.
Mấu chốt nhất là Tứ công tử mặc dù không phải là thân sinh của phu nhân, nhưng khi còn bé cũng lớn lên ở trong phòng phu nhân, xem như một nửa hài tử của phu nhân, chỉ cần Tứ công tử không hồ đồ, muốn tranh đoạt quyền thừa kế Trương gia, phu nhân cũng sẽ không ra tay làm hỏng phần tình nghĩa này.
“Xin phu nhân yên tâm, ngày mai ta sẽ đích thân đi mời Tứ công tử trở về.”
Hiểu rõ tâm ý của Chu Mộ Tuyết, Chu Hiển đưa ra lời cam đoan của mình.
Mà ngay khi Chu Hiển sắp lui ra ngoài, Chu Mộ Tuyết lại mở miệng.
“Nếu như hắn thật sự không muốn trở về, cũng không cần cưỡng cầu, để Tiên Lai Khách Sạn cho hắn ở Thiên Tự Số Một Viện a.”
“Mặt khác ngươi tìm cơ hội nói cho hắn tin tức vương triều tính điều động tu sĩ tham chiến.”
Nghĩ đến Trương Thuần Nhất đã mười năm chưa về nhà, Chu Mộ Tuyết bổ sung thêm một câu.
Nghe vậy, trong mắt gã hiện lên một tia kinh ngạc, Chu Hiển gật đầu xác nhận.
Thiên Tự số một của Tiên Lai khách điếm bình thường không cho người ngoài thuê, muốn ở đó không chỉ cần tiền, càng cần thân phận, nhưng dù sao Tiên Lai khách điếm cũng là sản nghiệp của Chu gia, Chu Mộ Tuyết mở miệng vẫn có thể làm được.
Nhìn bóng lưng Chu Hiển rời đi, Chu Mộ Tuyết suy nghĩ một chút rồi xoay người đi vào một gian mật thất được canh phòng nghiêm ngặt.
Linh cơ thiên địa ở đây đã nồng đậm tới cực hạn, thậm chí đã sinh ra linh vụ nhàn nhạt. Chu Mộ Tuyết lặng lẽ đứng trước cửa đá xám trắng chưa từng dao động, cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài, lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, dặn dò quản sự Tiên Lai khách sạn một ít chuyện, mang theo Hồng Vân, Trương Thuần Nhất lặng yên rời đi, hắn chuẩn bị đi Yên Ba Hồ một chuyến, mà Chu Hiển chậm một bước vừa vặn vồ hụt.
Nghe Chu Hiển báo cáo xong, Chu Mộ Tuyết cau mày.
“Xác định là đi Yên Ba Hồ?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
Chu Hiển cúi đầu, mặt hổ thẹn.
“Dùng chim ưng đưa tin truyền cho Ngũ thúc bá một tin, để ông ấy gặp được Thuần Nhất thì chiếu cố một chút.”
Trầm ngâm một lúc, Chu Mộ Tuyết đưa ra quyết định.
Ngũ thúc bá Trương Khiếu Quân là trưởng bối Trương gia, cũng là một trong những trụ cột của Trương gia hiện nay, tu vi khóa sáu phách, có được hai yêu vật tu vi trên năm trăm năm, thực lực cường đại, cũng là người mạnh nhất Trương gia tiến vào Yên Ba Hồ lần này.
“Ngoài ra, bảo tên khốn Trương Thành Pháp kia cút về cho ta, bây giờ lá gan của hắn càng lớn, dám trực tiếp chuồn êm khỏi nhà, hay là đến chỗ Yên Ba Hồ kia, thực hồ nháo.”
Nghĩ đến đứa cháu trai lớn không nên thân của mình, Chu Mộ Tuyết chỉ cảm thấy hơi đau đầu.
Nghe vậy, Chu Hiển khom người đáp vâng.
“Xin phu nhân yên tâm, có Ngũ lão gia mang theo, tiểu công tử sẽ không có nguy hiểm gì.”
Chu Hiển hiểu rõ, mặc dù Chu Mộ Tuyết nói rất hung ác nhưng hắn lại là người thương vị tiểu gia kia nhất, nếu không thì Trương gia làm sao có thể để một tên tiểu tử choai choai chạy ra ngoài được.
Trương Thành Pháp là cháu trai lớn nhất của Chu Mộ Tuyết, tuy tính cách quái đản nhưng thiên tư xuất chúng, rất được các trưởng bối trong Trương gia ưa thích, từ cái tên này có thể thấy được một hai thái độ chờ mong của các trưởng bối, hắn được Trương gia kỳ vọng rất cao.
······
Mà ở lúc Trương gia bởi vì hắn nhấc lên gợn sóng, Trương Thuần Nhất đã tới Yên Ba Hồ.
Yên Ba Hồ tung hoành tám trăm dặm, mênh mông như biển.
Sương mù tràn ngập, như thật như ảo, đứng ở trên đám mây, nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng Trương Thuần Nhất hơi có xúc động, mà Hồng Vân thì có vẻ rất hưng phấn, từ trình độ nào đó mà nói nơi này chính là nhà của nó.
Hơn nữa hoàn cảnh nơi này xác thực rất thích hợp nó, tới đây nó như cá gặp nước.
Lục Nhĩ không phản ứng chút nào, yên lặng xoa bóp mỏ quặng hàn thiết trong tay, giống như đang nhào nặn bột mì, làm cho hàn thiết vốn đen kịt dần dần sinh ra một loại quang huy ngân bạch không giống bình thường.
Một đường tiến lên, kiểm tra thế nước một hồi, Trương Thuần Nhất quyết định tạm thời đặt chân ở một chỗ trên đá ngầm. Mà lúc này Lục Nhĩ đã hoàn thành Thập Luyện đối với mỏ hàn thiết, cũng lợi dụng Bách Luyện pháp chủng thay đổi vật tính của nó, hóa nó thành dây câu nhỏ dài có thể so với sợi tóc.
Lấy ra Khổ Kim Trúc đã được xử lý, cùng dây câu tạo thành cần câu, treo lên một viên đan dược, Trương Thuần Nhất liền bắt đầu câu cá.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trương Thuần Nhất một trước một sau câu được mấy con cá, nhưng đều chỉ là cá bình thường, cũng không có linh ngư xuất hiện, về phần nói đao ngư thì ngay cả một cái bóng cũng không có.
Buồn tẻ và chán nản không ngừng gia tăng, Hồng Vân thì ngược lại, yên lặng nằm ở nơi đó, thi triển ẩn nặc và liễm tức che giấu hơi thở cho Trương Thuần Nhất, Lục Nhĩ lại càng thêm không kiên nhẫn.
Một khắc nào đó, bắt được bầy cá dưới mặt nước bị Trương Thuần Nhất dùng đan dược dẫn tới, nó phát ra một tiếng rít.
Tiếng rống như lôi đình nổ vang, sóng âm hóa thành thực chất lan tỏa trong không khí, không gì sánh được từ trong thân thể Lục Nhĩ bắn ra, quét ngang xung quanh.
Dưới mặt nước, uy áp kinh khủng đột nhiên đánh úp lại, linh hồn bị thương, bầy cá trong nháy mắt choáng váng, chỉ chốc lát sau trên mặt hồ liền nhẹ nhàng một mảng trắng, trong đó còn bao gồm một con linh ngư vừa mới bơi tới.
Thấy một màn như vậy, hai mắt Hồng Vân trợn tròn, xoay quanh Lục Nhĩ biểu đạt đầy hâm mộ và bội phục. Còn Lục Nhĩ thì khoanh hai tay, mặt không chút thay đổi nhìn mặt hồ, còn Trương Thuần Nhất thì trong lúc lơ đãng đã tối sầm mặt lại.
Dùng dây câu dẫn con cá trắng bệch kia, bị Lục Nhĩ nháo như vậy, nơi này lại không có cách nào câu cá nữa, Trương Thuần Nhất mang theo Hồng Vân lần nữa đổi chỗ khác.
Trong mấy ngày kế tiếp, Trương Thuần Nhất chạy quanh Yên Ba Hồ, linh ngư không câu được mấy con, yêu thú lại đụng phải hai con, một con hơn hai trăm năm tu vi, một con hơn ba trăm năm tu vi, bị Hồng Vân và Lục Nhĩ dễ dàng đánh chết, thuận tiện hái một gốc nhất phẩm linh dược.
Hiện tại Lục Nhĩ có được tu vi 410 năm, bốn lần hoán huyết, thực lực có lẽ còn kém những yêu vật tu vi năm trăm năm kia, nhưng ở trong cùng giai đã có thể xưng hùng, ít có yêu vật có thể địch.
Nhưng từ đầu đến cuối Trương Thuần Nhất đều không phát hiện dấu vết của Đao ngư, mãi đến tận đêm trăng tròn một tháng nữa mới xảy ra biến hóa.