CHƯƠNG 878: MỜI Trên thân thể Sylvia nữ thần không có nửa phần sinh khí, là người chết không thể nghi ngờ! Thế nhưng, da thịt thi thể của nàng còn lộng lẫy hơn so với người sống, trắng nõn như mỡ đông, theo lý thuyết, hơn 300 năm, coi như không mục nát chí ít cũng là thây khô, thế nhưng thi thể Sylvia lại giống như người sống ngủ say, da thịt không có nửa phần nhăn nheo!
Điểm này có thể dùng ngyên nhân hàn khí để giải thích, nhưng có một điểm khác lại làm cho hắn cảm thấy khó mà tin nổi, đó là nửa người dưới từ phần eo trở xuống của Sylvia cũng không phải cấu tạo hai chân giống nhân loại, mà là một đoàn chi dữ tợn làm cho người khác nôn mửa, quái dị xấu xí, chênh lệch cực lớn với nửa thân trên hoàn mỹ không tì vết của nàng, bên trên giống như thần tiên, bên dưới giống như ác quỷ địa ngục!
Hắn kinh ngạc nhìn, có lẽ bởi vì nhìn quá nhập thần, chăm chú, đột nhiên hắn phảng phất như nhìn thấy hai mắt Thần Thi đang nhắm bỗng nhiên mở ra, đó là một đôi con ngươi cực kỳ thâm thúy, óng ánh lộng lẫy, giống như bao quát cả bầu trời sao vô tận, cao cao tại thượng, tràn ngập thần thánh, lại không hề có tình cảm, cùng với nàng ánh mắt lạnh lùng, gò má của nàng giống như lộ ra tia mỉm cười, khóe miệng hơi vểnh lên, chỉ là một thay đổi nhỏ nhặt liền để cho nàng trong nháy mắt trở nên cực kỳ chói mắt, tràn ngập mê hoặc mị lực khó có thể chống đỡ, giống như nữ nhân tràn ngập phong tình. Mà tứ chi xấu xí quái dị làm cho người nôn mửa ở dưới thân nàng tựa hồ cũng đang nhẹ nhàng vặn vẹo, muốn bò ra khỏi khối kim loại hình cầu.
- Không! ! Đột nhiên ông lão lọm khọm hét lớn một tiếng, lui về phía sau vài bước. Nhìn thấy sự vật trước mắt đột nhiên biến mất không còn tăm hơi, giống như ảo tưởng, tất cả lại khôi phục lại hình ảnh lúc trước, Sylvia bên trong khối cầu kim loại vẫn còn đang nằm yên tĩnh, hai mắt nhắm lại như đang ngủ say, tứ chi khủng bố nửa người dưới cũng duy trì tư thế lúc trước, không thay đổi một chút nào, nhưng ảo tưởng lúc trước để lại ấn tượng trong đầu hắn thật sâu không xóa đi được. Sắc mặt hắn tái nhợt, miệng lớn thở dốc, có loại cảm giác muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
- Đại ca!