CHƯƠNG 618: BĂNG MA Đỗ Địch An cảm giác mình mơ một giấc mơ rất dài. Nhưng lúc tỉnh lại, việc trong mơ lại hoàn toàn không nhớ rõ. Một hồi rét thấu xương đánh úp lại, hắn vô thức hơi cuộn thân thể, hai tay ôm chặt thân thể ép thành một khối.
- Ngươi đã tỉnh?
Một cái thanh âm nhu hòa vang lên, Đỗ Địch An giật mình, thanh âm quen thuộc này làm hắn có cảm giác đã lâu không có, giống như là ngủ nướng bị mẹ đánh thức. Hắn mở to mắt, đập vào mi mắt lại không phải đất ấm cùng ánh mặt trời rải đầy bệ cửa sổ trong trí nhớ mà là một mảng đen kịt.
Hắn hơi nháy con mắt, thích ứng với bóng tối, rất nhanh liền thấy rõ bóng tối đằng sau hầm băng.
Hắn lập tức thanh tỉnh lại.