CHƯƠNG 1301: GIA TỘC BỆNH HOẠN “Ồ, cũng phải hen.”
“Thằng nhóc này thật có diễm phúc, chậc chậc, con đê tiện Angela lại thích tên bám váy này.”
“Suỵt, nếu để Angela nghe thấy lời của ngươi, nàng sẽ lột da của ngươi.”
“Sợ cái gì, không thấy bị quậy đến nỗi ngủ rồi sao, chắc sướng chết đi được.”
Đỗ Địch An bước đi càng lúc càng xa, nhưng lời của ba người họ vẫn nghe rõ mồn một, hắn hơi nhướng mày, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vẫn đi tới đầu cầu thang với chiếc bánh ngọt trên tay, rồi từng bước từng bước đi lên cầu thang làm bằng gỗ quý hiếm, bèn nhìn thấy những người hầu gái đang đứng ở đầu cầu thang.