CHƯƠNG 1001: RÚT LUI Cái gọi là sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể giết không thể nhục). Baptist còn chưa đấu với Đỗ Địch An, thậm chí còn không làm tổn thương đến một cọng tóc gáy của hắn, cũng đã có loại cảm giác bị nhục nhã hết sức.
Hắn hơi cắn răng, tức giận trong lòng khiến hắn muốn rống to, nhưng lần này hắn lại nhịn xuống để tránh cho Đỗ Địch An lợi dụng thời điểm hắn gào thét để lặng lẽ tiến về phía trước, mượn tiếng rống giận dữ của hắn để che giấu âm thanh hành động của mình, hắn không thể làm lại lần thứ hai được!
Hắn khống chế cho mình tỉnh táo lại, thu hồi tâm tình, lửa giận hóa thành sát ý hừng hực đè nén ở trong lòng, hắn nhìn mỗi một tấc thổ nhưỡng ở chung quanh, kiểm tra mỗi một chiếc lá cùng cỏ dại trên mặt đất, tìm kiếm vết chân Đỗ Địch An rời đi cùng với mùi. Nhưng mà, hắn tìm kiếm nhiều lần, ở chung quanh hòn đá này cũng không có vết chân Đỗ Địch An rời đi, trong lòng hắn lập tức rõ ràng, Đỗ Địch An hoặc là con Thi Vương kia có năng lực phi hành! Nhìn bầu trời đêm bao la. Baptist bay lên trời, ngửi mùi cực kỳ nhạt đã tứ tán trong không khí, hắn nắm chặt nắm đấm, hai mắt âm trầm như nước. Hắn biết, muốn tìm được Đỗ Địch An lần nữa cực kỳ khó khăn. Nghĩ đến hắn đường đường là Thâm Uyên, lại bị một tên Chúa Tể lừa gạt, thậm chí là nhục nhã, sự thù hận trong lòng hắn gần như muốn nuốt chửng gò núi nhỏ dưới chân. Hắn tức giận ngột ngạt, tiếp tục tìm kiếm ở gần đó.
Bên trong vùng rừng rậm, Đỗ Địch An đang chậm dãi luồn lách về phía trước, hắn luồn lách rất gian nan, bởi vì hắn cùng với Helisha đang ẩn núp trong cơ thể một con cự mãng. Con cự mãng này không chết, nhưng cũng cách cái chết không còn xa rồi, chỉ có thể mặc hắn bài bố. Mượn cơ thể cự mãng để che dấu mùi cùng nguồn nhiệt, hắn tin tưởng, chỉ cần năng lực nhận biết của người kia không phải loại hình thấu thị, hẳn là sẽ không nhận ra được hắn. Dù sao, trước khi hắn chui vào trong cự mãng đã che giấu mùi đi rồi. Tuy rằng che giấu không đủ triệt để, nhưng bây giờ mượn cự mãng để che dấu, coi như là người có khứu giác cực kỳ nhạy bén cũng khó mà phát hiện ra được hắn!
Hơn nữa, hắn còn muốn có thể mượn nguồn nhiệt của cự mãng để che dấu đi nhiệt lượng yếu ớt của bản thân tỏa ra. Thời điểm từ phía sau truyền đến âm thanh đá vụn, Đỗ Địch An đã biết bố trí hai lần báo động của mình đã thành công rồi. Hắn không hề dừng lại, ngược lại tiếp tục luồn lách, duy trì tư thế vặn vẹo của loài rắn, luồn lách rất chậm. Lúc này, hắn dùng thấu thị xuyên qua thân thể cự mãng, nhìn thấy bóng người đang nhanh chóng bay vụt qua trên bầu trời, chính là vị Thâm Uyên kia.