CHƯƠNG 922: TRÚNG ĐỘC Đêm đó sau khi Đỗ Địch An dùng qua món ăn, dưới sự khuyên bảo của Noyes vẫn quyết định nghỉ ngơi một chút. Trước lúc ngủ, hắn theo thói quen uống một bình nhỏ rượu đế nóng, cảm giác toàn thân ấm áp, hàn ý ở cánh tay phải cũng tản đi rất nhiều, lúc này mới ôm Helisha cùng ngủ.
Mỹ nhân như ngọc nằm trong ngực, Đỗ Địch An chỉ nhẹ nhàng ôm thân thể của nàng, không có nửa phần tà niệm, cũng không phải hắn không có cảm giác đối với Helisha, mà là không đành lòng khinh nhờn.
Từ từ ý thức Đỗ Địch An trở nên mơ hồ, tựa hồ loáng thoáng nhìn thấy Helisha nằm trong lồng ngực ngồi dậy, mà chính mình cũng ngồi dậy, chẳng biết lúc nào chung quanh bọn họ đã biến thành một mảnh trời đất ngập tràn băng tuyết, sau đó hắn nhìn thấy Helisha dùng tay đẽo băng, đúc một mảnh hàng rào vây quanh bọn họ ở bên trong, gió tuyết nhất thời bị ngăn cản, hắn ngồi dưới đất, si ngốc nhìn nàng, hồi lâu, hồi lâu. . .
Mãi đến khi dưới bụng truyền đến một hồi đau đớn, đột nhiên Đỗ Địch An thức tỉnh, mở hai mắt ra. Phòng ngủ đèn vẫn sáng, mặc dù thời điểm hắn ngủ cũng thắp sáng, tầm mắt siêu rộng khiến hắn nhìn rõ tất cả sự vật trong phòng, trừ mình ra, trong phòng ngủ cũng không có người, hắn thở phào nhẹ nhõm, từ từ đưa tay nâng thân thể lên, cảm giác đau nhức ở bụng chậm rãi chuyển thành quặn đau, hắn lúc này mới phát hiện, trên lưng mình đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Hơi thở hắn hổn hển, cảm giác miệng lưỡi khô ráo, muốn uống nước, nhưng thân thể của hắn đã bại liệt, đau đến mức không dụng lực được.