CHƯƠNG 675: GIAN TẾ Đỗ Địch An kéo ghế và ngồi xuống ở một khoảng cách khá xa so với bàn, thoải mái dựa nhẹ vào ghế và vắt nghiêng chân. Lúc này, mọi người mới nhìn kĩ bóng dáng người phụ nữ đứng sau lưng hắn, khuôn mặt được che bằng một chiếc khăn lụa đen như khăn quàng cổ, để lộ một đôi đồng tử đen thuần khiết không có một chút màu trắng lộ ra.
Khi nhìn thấy đôi mắt của cái bóng đó, mọi người lập tức cảm thấy run rẩy sợ hãi dựng hết tóc gáy lên, như thể bị một đôi mắt cực kỳ sắc lạnh và nanh ác găm chặt.
- Ngươi, tên là gì?
Đỗ Địch An nghiêng đầu về phía ông già đứng sang một bên nọ.
Nhìn thấy thái độ của Đỗ Địch An như đối với cấp dưới của mình, ông lão nghẹn họng tức giận, trong lòng tức như thể tắt thở, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn mà không có ý kiến gì, chỉ đáp lại câu hỏi: