CHƯƠNG 658: RUNG CHUYỂN Những đám mây đen xám chì chứa đầy bụi hạt nhân, giống như một loại mực dày không thể tan chảy, lơ lửng trên bầu trời, lọc ánh sáng mặt trời bên ngoài bầu khí quyển, tản ra ánh sáng thấp và trong vắt, rơi xuống khu vực hoang dã này. Cơn gió lặng lẽ bay lơ lửng, nhưng không có tiếng huýt sáo sắc nhọn như trước đó. Nó thổi bay mùi máu tanh trong không khí. Cứ như không có gì xảy ra, trời và đất lấy lại một khoảng lặng sau trận kịch chiến.
Nỗi buồn bất tận của tiếng hét nơi hoang vu dần dần khàn khàn và dừng lại. Đỗ Địch An ôm chặt lấy thi thể của Helisha, khóc nức nở như một con thú buồn tột độ, với vô số lời cầu nguyện trong lòng, nhưng các vị thần cao cao tại thượng trên trời dường như không đoái hoài đến lời cầu xin của hắn.
Dần dần, hắn cảm thấy mình không còn sức để rơi nước mắt nữa. Tất cả những giọt nước mắt chảy ra, như sói mòn ý thức và tâm hồn của hắn, khiến cơ thể hắn trở nên trống rỗng. Đỗ Địch An cảm thấy choáng váng, giống như linh hồn bị tước khỏi thân xác hắn vậy.
Không có linh hồn, thì những gì còn sót lại của một con người là gì?
Có phải chỉ có một cái vỏ rỗng?