CHƯƠNG 326: NHỐT Đỗ Địch An thấy may mắn vì chính mình có thể nhìn được trong bóng tối, nếu không phải vậy ở dưới thời đại không có đèn điện này thì không khác gì người mù, buổi tối muốn làm chuyện gì cũng không làm được, càng không thể chạy ra từ trong động của Cát Liệt Giả, sớm đã trở thành lương thực của con tiểu Cát Liệt Giả thứ nhất rồi.
Dựa theo phương hướng trong trí nhớ đi đến, Đỗ Địch An trên đường ngửi thấy được không ít mùi dã thú biến dị, nhưng có lẽ những biến dị dã thú này đã phát giác được mùi của tiểu Cát Liệt Giả cho nên từ xa đã chạy đi, còn có một số biến dị dã thú tức thì tiềm phục tại chỗ không dám di chuyển.
Cũng không lâu lắm, rốt cuộc Đỗ Địch An đã tìm được Cao Sơn bình nguyên lúc trước, kéo lấy nhà giam ném vào trong kiến trúc bỏ hoang, hắn cầm lấy xiềng xích lồng giam chậm dãi để lồng giam vào trong tầng hầm, sau đó kéo lồng giam tới một chỗ trong tầm ngầm. Hắn đứng trước cơ quan thông đạo, thông đạo này quá hẹp, lồng giam không cách nào thông qua nên chỉ có thể để nó ở đây.
Đỗ Địch An lấy một đoạn xiềng xích có lưỡi câu đâm vào trong mặt đất, dưới lớp đất ở đây là xi măng đã bị ăn mòn xốp giòn. Hắn không dựa vào lực lượng của những xi-măng này, mà trở về trên tầng ngầm, đi vào rừng cây trước cửa kiến trúc chặt một ít cây cối, đẽo gọt thân cây và vót nhọn biến thành mấy cái giá gỗ, lại dùng Mộc Đầu cố định những giá gỗ xung quanh, dùng lưỡi câu cong đào một cái hố sâu, vùi giá gỗ vào sâu bên trong hố.
Trong quá trình này, tiểu Cát Liệt Giả vẫn đứng bên cạnh hắn, thỉnh thoảng mài liêm đao lên lồng giam sắt thép tôi luyện lợi khí của mình.