CHƯƠNG 1151: SONG MA NGÂN (3) Zachit và Jason đều ngẩn ra, khiếp sợ nhìn Đỗ Địch An, không ngờ suy nghĩ của hắn điên cuồng như thế!
“Chẳng lẽ ngươi không nghe nàng nói, cha của nàng mạnh hơn nàng rất nhiều, rất có thể là Chủ Vực Sâu!” Zachit không nhịn được tức giận nói.
Đỗ Địch An hờ hững trả lời: “Chủ Vực Sâu thì như thế nào? Nếu ẩu đả chính diện thì đúng thật sẽ mạnh hơn chúng ta, nhưng nếu hiện tại hắn ở chỗ sáng, nếu chúng ta ở nơi tối, ai kêu ngươi ngây ngốc đi đánh bừa? Một đứa trẻ bảy tám tuổi cầm dao, đâm vào cổ họng của kẻ địch, là có thể giết chết người trưởng thành mạnh hơn mình gấp mấy lần, đạo lý này các ngươi còn cần ta dạy sao?”
Zachit hơi cứng lại, cắn răng nói: “Ta đương nhiên biết có thế đánh lén, nhưng sức mạnh kém nhau quá xa! Đứa trẻ và người trưởng thành, tuy rằng chênh lệch sức mạnh rất lớn, nhưng bọn hắn chỉ kém nhau một cây dao! Nhưng sự chênh lệch giữa chúng ta và Chủ Vực Sâu thì phải lấy cái gì để đền bù? Dùng dạng bẫy rập gì, mới có thể giết chết Chủ Vực Sâu?”
Jason gật đầu: “Đúng vậy, vũ khí kim loại có lực sát thương cao đối với người thường, nhưng đối với Chủ Vực Sâu thì không có tác dụng, nói đến cùng, chung quy binh khí cũng có hạn chế, cho dù dùng vật cứng cỏi hơn chế tạo ra lưỡi đao, cũng chưa chắc có thể so sánh với móng vuốt của ma vật cấp cao, mặc kệ chúng ta bố trí như thế nào, đánh lén như thế nào, cuối cùng vẫn muốn gần để đánh, nhiều nhất là chiếm trước tiên cơ, nhưng Chủ Vực Sâu hơn chúng ta quá nhiều…”