CHƯƠNG 1064: THU HOẠCH (2) Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cực Hàn Băng Long, Đỗ Địch An không khỏi nắm chặt nắm đấm của mình, thành công rồi!
Chính hắn cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, nếu như Cực Hàn Băng Long tránh thoát khỏi tấm lưới, hoặc là kiên trì lâu một chút nữa hay rơi xuống vị trí lệch khỏi cái hố rộng hai trăm mét kia, như vậy công sức hắn đào cạm bẫy là hố to hơn hai trăm mét này đã uổng phí rồi!
Lúc trước hắn không thể nào dự đoán cụ thể Cực Hàn Băng Long rơi xuống vị trí nào nên đã đào ra cái hố có rộng hơn hai trăm mét, thực tế, trên thực tế với kích thước cơ thể của Cực Hàn Băng Long, chỉ cần hố có rộng khoảng năm mươi mét là đã đủ để chứa nó rồi.
Tuy trong lòng vô cùng vui mừng nhưng Đỗ Địch An lại không vội vã ra tay, cạm bẫy của hắn còn chưa kết thúc. Hắn vung tay phóng một lưỡi dao về phía khu rừng phía xa, khi lưỡi dao phi tới một bóng đen khổng lồ đột nhiên lao ra từ trong rừng, đó là một cự thạch dài khoảng bảy, tám mét. Cùng lúc đó, ở những bụi cây xung quanh miệng hố bắn ra mấy tảng đá lớn.
Hắn chặt đứt tất cả dây nối khởi động cạm bẫy, nhất thời hơn hai mươi viên đá tảng đồng loạt bay ra. Có tảng bay đến bên rìa của cái hố, có tảng va vào người của Cực Hàn Băng Long. Chỉ có khoảng bảy tảng đá đập thẳng vào thân mình của Cực Hàn Băng Long. Điểm Cực Hàn Băng Long rơi xuống cũng là điểm rơi tốt nhất mà Đỗ Địch An mong muốn, mặc dù vậy, hắn cũng chỉ thiết kế để bảy tảng đá rơi xuống điểm này.