CHƯƠNG 1015: TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ Ở trong mắt hắn, đừng nói là mấy tên côn đồ này. Coi như là một số người có danh vọng trên thân, trêu chọc đến mình thì mình cũng giết. Từ lâu hắn đã không còn phải là thiếu niên bình thường, giết người sẽ sản sinh tội ác trước đây nữa rồi. Bây giờ đối với hắn mà nói, giết người cùng với đánh người, tính chất không khác gì nhau cả, đều là tiện tay mà làm thôi. Nếu như phải nói nên sự khác nhau, giết người vẫn dễ dàng hơn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, còn không phải nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ồn ào.
Trong lòng bà chủ khẽ run, nhìn Đỗ Địch An không giống như là an ủi nàng, nàng càng cảm thấy Đỗ Địch An quá mức nguy hiểm, chỉ hy vọng Đỗ Địch An mau chóng ăn xong, sau đó tiễn vị ôn thần này đi. Đối với nàng mà nói, Đỗ Địch An giết những người kia cũng không có lợi ích gì, trái lại còn phải gặp phiền toái lớn hơn nữa. Dù sao mấy người này chết ở trong quán trọ của nàng, sau này sẽ khó bảo đảm nàng không bị liên lụy. Nàng chỉ hy vọng quán trọ của mình không nên bị dính líu vào là tốt nhát.
Sau khi nói cám ơn vài câu, bà chủ liền lướt qua bên cạnh Đỗ Địch An rồi rời đi. Nàng đã nhìn ra Đỗ Địch An cau mày thiếu kiên nhẫn. Lúc này tiểu cô nương lại bưng hai phần bò bít tết đưa tới, còn có một dao dĩa. Nàng lén lút nhìn Đỗ Địch An một chút, nhỏ giọng nói:
- Đại ca ca, đa tạ ngươi, nhưng mà giết bọn họ, ngài sẽ gặp phải phiền phức, ăn xong ngài phải đi nhanh lên đi.
Nói xong, nàng lại quay đầu liếc mắt nhìn bà chủ ở quầy hàng, thấy nàng cúi đầu tính sổ sách không chú ý mình, mới thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Địch An liếc nhìn tiểu cô nương này, suy nghĩ một chút, nói: