Mưa lớn trút xuống, trong màn mưa dày đặc có thể nghe thấy giọng nói của Vương Kiệt xa xăm: “Ai chạm vào thi thể đứa trẻ đều là mục tiêu của sao mưa đỏ. Nếu đêm nay chúng ta không thể trốn thoát khỏi khuôn viên trường, tất cả chúng ta đều sẽ ch.ết!"
“Nếu chúng tôi để cậu trốn thoát, khả năng xảy ra dị thường khuếch tán sẽ tăng lên, như vậy sẽ càng nhiều người ch.ết hơn.” Điều tra viên lạnh lùng nhìn Vương Kiệt: “Cậu không thể lái chiếc xe buýt này.”
“Muốn ch.ết thì đừng kéo theo chúng tôi.” Vương Kiệt suýt chút nữa đã nhét cánh tay của đứa bé vào miệng điều tra viên.
Các bạn học đỏ mắt vây xung quanh chiếc xe buýt, mắt họ đều đỏ hoe.
"Tìm được rồi! Chìa khóa vẫn ở trong xe!" Tào Tùng phát hiện chung quanh xe buýt không có người trông coi, quả quyết lên xe nhưng sau khi lên xe lại nôn mửa, như thể cậu ta bước vào lò mổ gia siucs vậy.