Các học sinh la hét ầm ĩ, máu thịt văng khắp nơi nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy trên người họ chỉ có máu chứ không có vết thương.
Là chủ nhân của cơn ác mộng, Hữu Lượng còn cảm thấy ớn lạnh sau khi bước vào sảnh bến xe. Anh ta cảm nhận được sự nguy hiểm trong cơn ác mộng mà mình tạo ra dựa trên ký ức của chính mình.
Dừng lại tại chỗ, không tiến lên thêm, Hữu Lượng nhận thấy một người bạn cùng lớp đang lén lút liếc nhìn anh ta bằng dư quang, ngay giữa một cuộc chiến khốc liệt.
Đó hoàn toàn không phải là vẻ mặt của một kẻ phát rồ, trong mắt đối phương hiện lên một tia mong đợi và hưng phấn.
“Lớp của anh đượcđào tạo theo định hướng của trường điện ảnh sao?” Hữu Lượng bị bao phủ trong bóng tối, tình trạng của anh ta đang rất tệ nhưng dù cho có là như vậy thật thì cũng không phải là kẻ mà một số “học sinh” có thể đối kháng được.