Khi Pava bước vào Nghiêu thành bụng cậu ta xẹp lép vừa đói vừa mệt. Thiếu niên từ ngoài đến mờ mịt đứng trên đường, căng thẳng nhìn ngó người đi đường xung quanh.
Người ở đây đều mặc quần áo vải bố, áo giáp da, áo khoác len hoặc trường bào đen, thoạt nhìn ai cũng có địa vị ai cũng cao quý.
Mà Pava để trần thân trên, nửa người dưới chỉ có một miếng vải đen bẩn thỉu che khuất phần eo và đùi. Trên người cậu ta đầy vết máu khô, cổ tay cổ chân còn có vết hằn mưng mủ do dây thừng siết chặt, phía sau lưng là một vết sẹo que hàn tượng trưng cho thân phận nô lệ.
Người đi ngang qua thỉnh thoảng sẽ nhìn cậu ta, làm Pava cảm thấy thật xấu hổ cực kỳ và muốn chạy khỏi nơi này ngay.
“Nhưng mình phải trốn đi đâu đây? Rời khỏi tòa thánh thành này bên ngoài toàn là thương nhân nô lệ. Mình chỉ có thể bị bắt lại rồi bán cho chủ nô tiếp tục bị đánh đập tra tấn thôi.”