TRUYỆN FULL

[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Chương 89: Gặp quỷ rồi (2)

Nhậm Kiệt bĩu môi, bắt chước dáng vẻ của Diệp Hoài, giơ súng lên, mở Thuấn Nhãn, rồi bóp cò.

"Đoàng!"

Trong ánh lửa bùng lên, viên đạn đầu tiên bắn trúng ngoài vòng bia, lệch lên phía trên bên trái.

Diệp Hoài khoái trá: "Ha ha ~ Tốt lắm, lệch đến thế là cùng? Nhưng đừng nản, lần đầu nổ súng, không trượt khỏi bia là tốt rồi, ngươi cũng có thiên phú đấy."

"Đoàng!"

Phát súng thứ hai, bắn trúng phía dưới bên trái của bia, thẳng hàng với lỗ đạn trước đó.

Diệp Hoài chậc lưỡi: "Chậc chậc chậc ~ Phát súng này do ngươi đoán mò đúng không? Thử lệch sang phải chút xem nào ~"

"Đoàng đoàng đoàng đoàng..."

Một tràng tiếng súng vang lên, điểm đen ở vòng số 10 của hồng tâm bị bắn xuyên thủng, mỗi viên đạn sau đó đều găm chính xác vào lỗ đạn ở hồng tâm.

Cho đến khi băng đạn trống rỗng, trên bia chỉ có ba lỗ đạn.

Biểu cảm của Diệp Hoài cứng đờ, đứng ngây ra tại chỗ.

Chỉ thấy Nhậm Kiệt ấn một cái, bia đạn lập tức được đưa đến.

Nhậm Kiệt gỡ bia khỏi kẹp, rồi đặt nó lên một cuốn sổ bên cạnh.

Hai lỗ đạn bên trái vừa khéo xuyên qua hai chiếc cột của bản lề bên trái của cuốn sổ.

Nhậm Kiệt nhướng mày: (?????) “Còn gì muốn dạy nữa không?”

Diệp Hoài mặt mày đen lại: “Khô… không còn, ngươi học bắn súng ở đâu vậy?”

Nhậm Kiệt chẳng buồn quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng bắn:

“Đột kích! Ngắm bắn đi? Ta bắn tỉa rất cừ!”

Diệp Hoài: ???

Ta phi!

Ngươi tưởng bắn tỉa trong game cũng giống ngoài đời thực chắc?

Lừa quỷ à?

Rốt cuộc tiểu tử này lai lịch thế nào?

Binh vương chuyển thế ư?

Trên thực tế, đối với Nhậm Kiệt, kẻ sở hữu Thuấn Nhãn mà nói, chuyện này chẳng có gì khó khăn cả.

“Ta đi vệ sinh một lát, lát nữa quay lại!”

Diệp Hoài thất thần quay về phòng huấn luyện, Dạ Nguyệt đang uống nước sửng sốt hỏi:

“Chẳng phải đi dạy hắn bắn súng sao? Sao đã về rồi?”

Diệp Hoài ngơ ngẩn đáp:

(??? ) “Ta chẳng còn gì để dạy hắn, hắn dạy ta làm sư phụ còn được…”

Dạ Nguyệt: (??????) hả????

Nhậm Kiệt chạy ra khỏi phòng huấn luyện, trực tiếp kích hoạt chế độ chạy nước rút, lao thẳng về phía thang máy.

Ngoài hành lang chẳng có một bóng người, đều tan làm cả rồi, còn huấn luyện cái nỗi gì?

Ta phi!

Giờ mà không chạy, đám súc sinh kia có thể luyện ta cả đêm mất.

Vào thang máy, Nhậm Kiệt bấm ngay nút tầng cao nhất, cửa mở liền lao ra ngoài.

Nhưng vừa chạy được vài bước, hắn liền thấy biển “Thử Thử Thì Chết Phòng”.

Quỷ gì vậy?

Rõ ràng ta đã lên tầng cao nhất, sao vẫn ở tầng này?

Giỏi lắm!

Đám người này vì muốn luyện ta, đến thang máy cũng giở trò rồi ư?

Thang máy hỏng, ta đi thang bộ.

Nhậm Kiệt lao thẳng đến cầu thang bộ, rồi cắm đầu cắm cổ leo lên.

Một tầng, ba tầng, ba mươi tầng…

Nhậm Kiệt leo đến mỏi nhừ cả chân, mệt đến thở hồng hộc.

Chết tiệt, có nhầm không vậy? Rốt cuộc bọn họ đào sâu đến mức nào dưới lòng đất?

Ta nhớ mình đang ở tầng hầm 17, leo lâu như vậy, sao vẫn chưa ra ngoài?

Nhậm Kiệt lại leo lên một tầng nữa, ngẩng đầu vô tình liếc mắt nhìn về phía cửa cầu thang.

Không khỏi ngây ngẩn cả người, tấm bảng kim loại phía trên rõ ràng viết "Tầng -17"?

Nhậm Kiệt trợn to hai mắt, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, lại leo lên một tầng nữa.

Cơn ác mộng "Tầng -17" kia vẫn hiện lên ở cửa cầu thang.

Giờ khắc này, mặt Nhậm Kiệt trắng bệch.

Tình huống gì đây? Bản thân leo ba bốn mươi tầng lầu, vẫn là tầng -17?

Nhậm Kiệt không tin nổi nữa, không thèm leo cầu thang, chạy đến hành lang, thẳng hướng phòng huấn luyện.

Một cước đá văng cửa lớn: "Các ngươi có nhầm lẫn gì không? Còn không mau về nhà? Rốt cuộc là dùng yêu thuật gì, khóa chặt tầng này lại?"

Dạ Nguyệt bọn họ đang nghỉ ngơi cũng mờ mịt?

"Khóa lại? Có ý gì?"

Nhậm Kiệt trợn mắt: "Diễn? Còn diễn?"

Nói xong kéo Dạ Nguyệt hướng cửa cầu thang chạy tới, không nói hai lời liền mang nàng leo lên.

Dạ Nguyệt đầy vẻ mờ mịt, hắn đang làm cái quỷ gì?

Mà Vân Tiêu, Diệp Hoài bọn họ cũng đi tới hành lang xem náo nhiệt!

Nhậm Kiệt cùng Dạ Nguyệt leo lên một tầng, vừa mới đi tới cửa cầu thang, liền thấy Vân Tiêu, Diệp Hoài bọn họ đứng ở trong hành lang…

Dạ Nguyệt không thể tin nổi trừng to mắt.

Diệp Hoài, Vân Tiêu cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh hãi nhìn hai người.

Bởi vì bọn họ vừa mới rõ ràng nhìn thấy hai người leo lên trên, nhưng chỉ một lát sau, liền thấy hai người từ dưới đi lên.

Cái này cái này…

Nhậm Kiệt giơ tay: "Thấy chưa?"

Dạ Nguyệt không nói gì, mà là sắc mặt ngưng trọng, tự mình men theo cầu thang đi xuống.

Giây lát sau, nàng trực tiếp từ cầu thang phía trên đi xuống…

Giờ khắc này, Vân Tiêu, Diệp Hoài bọn họ mặt triệt để trắng bệch, trong mắt mang theo một tia kinh hãi.

"Đây thật đúng là gặp quỷ mà!"

Sắc mặt Dạ Nguyệt vô cùng ngưng trọng:

"Chúng ta sợ là gặp phải quỷ đả tường rồi!"

"Những người khác đâu?"

Nhậm Kiệt cạn lời: "Đừng có diễn nữa, muộn thế này, những người khác sớm tan ca rồi ~"

Vân Tiêu không ngừng lắc đầu, trong mắt là vẻ sợ hãi không thể xua tan:

"Sao có thể tan làm? Trấn Ma Ty thay ca liên tục, luôn có người túc trực suốt hai mươi tư giờ!"

Hành lang vắng lặng, tầng hầm thứ mười bảy này, lúc này chỉ còn năm người bọn họ...

Không còn ai khác...