Đoàn người di chuyển liên tục bị ác ma quấy nhiễu, không ngừng thay đổi lộ tuyến rút lui. Mất đi công năng định vị của vòng tay, mọi người căn bản không biết mình đang ở nơi nào.
Nhậm Kiệt muốn ghi nhớ đường đi, xem có thể đối chiếu với bản đồ hay không, nhưng trên đường đi căn bản không có vật tham chiếu nào đáng chú ý…
Cứ như vậy di chuyển suốt một đêm, đến trưa ngày hôm sau, mọi người mới ra khỏi rừng Nam Kha, đến bên ngoài Nghiệp Thành.
Nhậm Kiệt càng lúc càng cảm thấy sự việc không đúng, một loại cảm giác không rõ ràng, khó tả cứ quanh quẩn trong lòng…
“Không đúng, phải không? Cứ như vậy đã ra khỏi rừng Nam Kha rồi sao? Chỉ dùng một đêm cộng thêm một buổi sáng? Ta nhớ doanh trại của chúng ta ở gần vị trí trung tâm rừng Nam Kha.”