TRUYỆN FULL

[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Chương 110: Lục Thiên Phàm (2)

Giờ khắc này, chỉ thấy trong bầu trời đêm đen kịt ban đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân dưới mặc quần jean, thân trên mặc áo hoodie trắng, để tóc ngắn gọn gàng.

Mắt sáng mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, dáng người có chút gầy, trên trán có một vết sẹo nhạt.

Chỉ thấy hắn hai tay đút túi, lơ lửng giữa hư không, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Ma Quân.

"Ai cho ngươi lá gan ấy? Dám xâm nhập Đại Hạ quốc cảnh? Sống đủ lâu rồi sao?"

Trong nháy mắt nhìn rõ gương mặt này, mặt Ma Quân trắng bệch, sao lại là hắn?

"Lục Thiên Phàm? Ngươi đã lành?"

Lục Thiên Phàm nheo mắt: "Đây không phải chuyện ngươi nên lo lắng, ngươi càng nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình!"

Ma Quân cười dữ tợn: "Ta không tin! Không tin ngươi đã lành! Lục Thiên Phàm, mạng ngươi đủ cứng!"

"Bị thương nặng như thế mà không chết, im hơi lặng tiếng lâu như vậy, thực lực của ngươi còn lại bao nhiêu?"

"Thật sự cho rằng hai ba câu là có thể dọa ta sợ sao? Hôm nay, Cẩm Thành này ta nhất định phải lấy, ta ngược lại muốn xem, ngươi có thể ngăn được ta hay không!"

Bỗng một tiếng vang thật lớn, vô tận hắc ám ma khí từ trong cơ thể Ma Quân phun ra, thậm chí bao trùm cả bầu trời Cẩm Thành.

Mây đen phủ thành, cảnh tượng này đúng là kinh thiên động địa.

Trên người Ma Quân, khí tức Thập giai Uy Cảnh chợt bộc phát, khí thế cường hãn làm méo mó cả không gian.

Người trong thành, không ai không kinh hãi ngước nhìn bầu trời đêm, trong lòng chấn động, đó là khí tức kinh khủng tột độ.

Chỉ thấy ma vân cuồn cuộn, hóa thành một Ma Đầu khổng lồ, mở ra cái miệng đen ngòm, nhắm thẳng vào Lục Thiên Phàm.

“Ma Lâm? Xích Thiên Pháo!”

Vô tận năng lượng hắc ám hội tụ trước miệng ma đầu, rồi đột nhiên bùng phát.

Một cột năng lượng hắc ám cực lớn, với khí thế nghiền nát, ầm ầm lao thẳng về phía Lục Thiên Phàm.

Chỉ thấy Lục Thiên Phàm lạnh giọng nói:

"Hừ ~ Giãy dụa vô ích!"

Rồi hơi nâng tay.

"Ầm!" một tiếng, Xích Thiên Pháo bị Lục Thiên Phàm một tay ngăn cản, vô tận năng lượng hắc ám theo kẽ tay hắn bắn ra, rơi xuống dãy núi ngoài thành, tạo nên những tiếng nổ kinh hoàng.

Sơn địa sụp đổ, đất trời rung chuyển!

Hắc quang tiêu tán, Lục Thiên Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, không chút sứt mẻ, chỉ có lòng bàn tay hơi bốc khói trắng.

Hắn tiến lên một bước, kim quang dưới chân bắn ra tung toé, một đồ hình Thái Cực Bát Quái khổng lồ hiện ra, bao phủ toàn bộ bầu trời Cẩm Thành.

Đồ hình Bát Quái màu vàng kim xoay chuyển, làm bầu trời đêm Cẩm Thành sáng rực như ban ngày.

Đôi mắt hắn nhìn Ma Quân, ánh mắt lạnh lẽo, từng chữ đanh thép thốt ra:

"Đại Hạ vạn dặm giang sơn, tấc đất tấc máu! Đến thì được, nhưng phải để mạng lại!"

"Càn Nhất? Tê Thiên!"

Giờ khắc này, đồ hình Bát Quái dưới chân Lục Thiên Phàm chợt ngừng xoay, vô tận kim khí tụ lại trong tay hắn, hóa thành một thanh kim quang cự kiếm.

Chém thẳng vào Ma Đầu đen kịt kia.

Một vệt kim sắc kiếm quang chói mắt xé gió lao đi, cắt ngang thiên địa.

Giờ phút này, kiếm quang rực rỡ dường như là thứ duy nhất trên bầu trời đêm.

Ma thủ bị chém làm hai ngay tại trận, ma thân Ma Quân bị kiếm quang chém trúng, rơi như sao băng xuống đất, đập vào ngọn núi lớn ngoài thành, tạo thành hố sâu to lớn.

Một kiếm này! Thậm chí còn khiến mây đen trên bầu trời đêm bị cắt làm hai, dường như xé rách cả bầu trời.

Ma Quân nằm trong hố, điên cuồng thổ huyết, kinh hãi tột độ.

Nhưng vẫn chưa hết, đồ hình Bát Quái dưới chân Lục Thiên Phàm xoay chuyển lần nữa.

"Chấn Tứ? Áp Long Đinh!"

Một cột trụ xanh khổng lồ, đầu nhọn hoắt như một cây đinh xanh được ngưng tụ.

Nó hung hăng đâm thẳng xuống cái hố nơi Ma Quân đang nằm.

"Ầm ầm ầm!"

Mấy ngọn núi xung quanh lập tức bị san phẳng, một nửa thân của Áp Long Đinh đã cắm sâu vào lòng đất.

Ma Quân trợn mắt, thổ huyết liên tục:

"Hắn không bị thương! Hắn không hề bị thương! Ẩn Giả cứu ta!"