Q5 - CHƯƠNG 021: CHUYỆN AI NẤY LÀM. (1)
Ban vũ trang thành phố Lâm Phần ngày hôm nay nhộn nhịp như Tết, đèn hoa giăng khắp nơi, người ra vào tấp nập, loa phóng thanh phát bài hát hào hùng, dưới tấm băng rôn tuyên truyền "bảo vệ tổ quốc là trách nhiệm của mỗi người". Hạ Mẫn Chi nhìn con gái mặc quân phục màu cỏ xanh, tóc cắt ngắn gọn gàng, chỉ hơn một tháng huấn luyện, trông có tinh thần hơn nhiều, hoàn toàn khác lúc ở nhà, rất hài lòng, chỉ là nghĩ tới con sắp đi xa, chưa nói nước mắt đã rơi.
“ Mẹ, mẹ lại thế rồi, người ta nhìn thấy xấu hổ lắm.” Nha Nha dậm chân trách, không muốn bị người khác coi mình như trẻ con, có điều chính mình cũng rơm rớm nước mắt ôm lấy mẹ:
Hạ Mẫn Chi sụt sùi dặn dò:” Nha Nha, ra ngoài không như ở nhà, đừng có đành hanh, ương bướng, chẳng may có chuyện, mẹ không có ở bên đâu ...”
Nói rồi dúi tiền bọc trong khăn tay cho con gái, Nha Nha nhận lấy, mắt đỏ hoe: “ Mẹ, hay là ... Mẹ và chú Dư, cứ thế đi … con đi rồi, mẹ ở một mình thế nào? Chỉ là chú ấy xấu quá còn lùn ... Thật thiệt thòi cho mẹ.”