Diệp Hiên một đường đi tới, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, ngoại trừ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một ít bạch cốt nằm rải rác trên mặt đất, không có cảnh tượng gì khác thường xuất hiện.
Những bạch cốt này hình thái khác nhau, theo Diệp Hiên càng ngày càng xâm nhập, bạch cốt trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, hiển nhiên trong trôi qua xa xôi kia, có rất nhiều sinh linh từng thăm dò nơi này, chỉ là không ngoại lệ, đều chết hết ở đây.
Bạch cốt trải đường, óng ánh sáng long lanh, ánh sáng tiên yêu nở rộ trên bạch cốt, hiển nhiên những sinh linh đã chết này khi còn sống đều là Yêu vương, tiên nhân.
Diệp Hiên dạo bước, cảm giác của hắn nhảy cảm ra sao, hoàn toàn có thể cảm giác được trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn trộm hắn, chỉ là khi hắn dò tìm, lại không cách nào tìm được chủ nhân của đôi mắt này, giống như nhận thấy được bản thân đã khiến cho Diệp Hiên chú ý.
Một canh giờ trôi qua, một cửa đá loang lổ hiện ra phía trước, Diệp Hiên đi tới cuối thông đạo.