Theo lời Diệp Hiên vừa dứt, Tôn Ngộ Không nắm chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không phát ra tiếng phản bác, nếu cẩn thận cảm thụ, sẽ phát hiện khí tức của hắn hơi hỗn loạn.
- Không nói đạo hữu có thể thành công chém tam thi thành Thánh hay không, ngay cả khi đạo hữu trở thành người thứ hai trảm tam thi thành Thánh, bản thân ngươi cũng sẽ vô dục vô tình, tựa như quy tắc thiên đạo vận chuyển, đây chính là tương lai ngươi muốn sao?
- Đạo hữu có thể nhìn thấy ác thi của ngươi, đó chính là một thời của ngươi, từng là Tề Thiên Đại Thánh kiệt ngạo buất tuân trước, từng là Tôn Ngộ Không không sợ trời không sợ đất kia chứ không phải Dấu Chiến Thanh Phật hiện nay.
- Vô pháp vô thiên, kiệt ngạo bất tuân, một cây Như Ý Kim Cô Bổng dám đâm thủng bầu trời, dám cất tiếng rít gào với thiên đạo bất công, nhưng giờ đã bị ngươi tự mình chém đi, đây chính là con đường ngươi muốn đi sao?
Như thần chung mộ cổ, tựa như kinh lôi cửu thiên, tiếng nói của Diệp Hiên không ngừng nổ tung trong đầu Tôn Ngộ Không, càng làm cho thể xác và tinh thần của hắn kích động đến cực hạn, tinh thần lâm vào trạng thái không thể diễn tả thành lời.