Khổ Huệ muốn mắng Diệp Hiên, càng muốn trách Diệp Hiên nói ra lời ngông cuồng, nhưng khi hắn nhìn thấy hai mắt Diệp Hiên vô tình lạnh nhạt, lời quát lớn bị hắn nuốt trở về.
- Hãy để... Hãy để họ viết tên vào sổ công đức... Chúng ta... Chúng ta bây giờ trở về chùa.
Khổ Huệ bỗng nhiên xoay người, rất nhanh rời khỏi trước người Diệp Hiên, tiếng nói run rẩy vang lên, làm cho hai tăng nhân bày ra vẻ mặt tái nhợt, lấy ra một tấm vải màu vàng thật lớn, một người còn lại thì cầm một cây bút đưa cho dân làng.
Hiển nhiên, mỗi vị thôn dân của Tiểu Thạch thôn đều viết tên của mình lên sổ công đức này, đây là một phần cuối cùng trong ngày lễ Phật.
Thôn dân thuần phác nhưng cũng không ngu ngốc, khi bọn họ nghe được lời nói của Diệp Hiên, lại nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Khổ Huệ, càng liên tưởng đến chuyện xảy ra lúc trước, ánh mắt kinh nghi hiện ra trong mắt dân làng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm phức tạp.