Trong miệng lão giả phát ra một tiếng than nhẹ, bước chân hắn tập tễnh ngồi ở trước lều trà, âm thanh khàn khàn nói khẽ:.
- Người sống cả đời, cỏ cây một thu, mỗi người đều mò mẫm đi về phía trước ở trên con đường của mình, sinh lão bệnh tử thiên tai hoành hành, đây đều là định mệnh, có khi dừng bước nghỉ ngơi một chút, có lẽ sẽ hiểu được mình muốn cái gì.
Bỗng nhiên.
Diệp Hiên dừng bước, hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía lão giả, hai mắt vốn hoang mang dần dần hồi phục thần quang, sau đó lại trở về trước quán trà, hai mắt thâm thúy nhìn về phía lão giả, nói:.
- Lão nhân gia, ta cũng không có tiền trả, có thể lấy chén nước uống hay không?