Vân Mộng Dao rơi đầy nước mắt, nàng đã chờ đợi mấy ngàn năm, bóng dáng Diệp Hiên từ đầu đến cuối nàng vẫn khắc sâu ở trong đầu nàng, mấy ngàn năm này trôi qua không phải là không có nam tử đến tìm nàng, nàng cũng thử muốn quên đi Diệp Hiên, nhưng những nam tử này so với Diệp Hiên lại ngày đêm khác biệt.
Nàng vẫn luôn một mực chờ đợi, nàng tin tưởng Diệp Hiên sẽ từ Tiên giới trở về, càng sẽ chính miệng hỏi tâm ý của hắn một chút, thế nhưng ở nơi đây, Diệp Hiên rất là vô tình từ chối nàng, điều này cũng làm cho nàng đã bị tổn thương, ở trong nội tâm càng có không cam lòng thật sâu.
Mấy ngàn năm chờ đợi đổi lấy một câu tuyệt tình của Diệp Hiên, cho dù Vân Mộng Dao là một nữ tử dịu dàng, nhưng nàng làm sao có thể cam lòng?
Trong hư không.
Diệp Hiên chậm rãi quay người, đạm mạc nhìn về phía Vân Mộng Dao, dù là mặt mũi đối phương tràn đầy nước mắt cũng chưa để hắn có nửa điểm lay động.