- Ngươi coi như có tâm, Diệp Bình đã chết mấy ngàn năm, ngươi còn biết đến tế bái tổ tiên.
Diệp Hiên thở dài, đôi mắt hơi phiêu hốt, giống như nhớ lại chuyện cũ lúc còn trẻ.
Đó là một mùa thu, cành lá khô héo, gió mùa ảm đạm.
Trên một đống cỏ khô, hai anh em ngồi dựa lưng vào nhau, lời nói non nớt của tiểu đệ Diệp Bình mơ hồ vang lên bên tai Diệp Hiên.
- Ca, chờ ngày ta nổi bật, nhất định sẽ để cho mẹ, tiểu muội và ngươi sống một cuộc sống hạnh phúc.