- Gia gia, đừng rời khỏi Tư Tư.
Tiểu cô nương vươn bàn tay nhỏ bé non nớt ra, cũng đang nghẹn ngào khóc lóc muốn Diệp Hiên ở lại.
Trên bầu trời, trong hư không.
Diệp Hiên quay đầu nhìn lại phía dưới, khi hắn nhìn thấy Lý Hàn Nhi khóc, Diệp Hiên lại ôn nhuận cười nói:
- Lý Hàn Nhi, cám ơn ngươi đã giúp ta ngộ đạo ở phàm trần, để cho ta từng trải qua được cuộc đời phàm nhân, chỉ là tiên phàm cách biệt, ngươi và ta hết duyên ở đây, khối ngọc bội này là vật bên cạnh ta, nếu như ngàn vạn năm sau Lý gia ngươi gặp nạn, có thể lấy khối ngọc bội này ra, dù cho cách xa bao nhiêu vạn dặm, ta cũng sẽ báo đáp ân tình hôm nay.