Lý Hàn Nhi ôm thi thể con gái ngơ ngác nhìn bóng dáng vĩ ngạn ở giữa bầu trời, đó là Diệp thúc thúc của hắn, ngoại trừ cha mẹ, là người thân nhất của hắn!
Diệp Hiên già yếu đã không thấy, hắc y tuyệt thế, dung mạo tuấn tú, giống như năm đó hai người lần đầu tiên gặp nhau ở trong ngày tuyết rơi lạnh giá!
Ở trong mắt Lý Hàn Nhi, Diệp thúc thúc hiền lành của hắn đã không còn, trên khuôn mặt kia là thần tình hắn chưa từng thấy qua.
Đạm mạc, lạnh lùng nghiêm nghị, tàn khốc, thị huyết, càng nhiều hơn chính là mâu quang vô tình, tựa như thiên địa vạn vật ở trong mắt hắn chẳng qua đều chỉ là sâu kiến.
Lý Hàn Nhi thoáng như trong mộng, hắn không biết mình có phải đã chết hay chưa, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn không thể tin, cũng không dám tin được.