Lò lửa cháy hừng hực, ánh lửa chiếu rọi căn phòng sáng trưng, Diệp Hiên yên lặng không tiếng động, hắn khoanh chân mà ngồi, quanh thân cũng không lộ ra chút khí tức nào, càng không có hấp thu linh khí thiên địa, hắn tựa như đã trở thành một phàm nhân bình thường, đang truy tầm đáp án mà nội tâm mong muốn.
- Hồng trần luyện tâm, nhân đạo một đường, vì sao trên khuôn mặt những phàm phu tục tử này đều tràn đầy sự thỏa mãn như thế, đây chính là cuộc sống của một phàm nhân sao?
Diệp Hiên nỉ non tự nói, sự bối rối giữa đôi mắt càng thêm nồng đậm.
Sau nửa tháng.
Gió tuyết rốt cuộc cũng dừng lại, một tia nắng mặt trời chiếu rọi xuống khiến cho trấn Thanh Thiên vô cùng lộng lẫy, người dân trong trấn dồn dập mở cửa nhà ra, liên tục truyền đến những tiếng hoan hô vui cười, còn có rất nhiều hài đồng đang nặn người tuyết ở hai bên đường phố, hình ảnh vô cùng thân thiện.