Gió lạnh gào thét, tuyết bay khắp nơi, trấn Thanh Thiên bị tuyết lớn bao trùm, liếc mắt nhìn lại có vẻ ngân hà ở trên chín tầng trời, mang cho người ta một loại cảm giác không dính một hạt bụi.
Cảnh tuyết rơi mặc dù đẹp nhưng trấn Thanh Thiên cũng là một nơi cực lạnh, đối với những người bình thường, trước lò lửa nóng của mỗi nhà đều có một bầu Thiêu Đao Tử, tốt hơn thì còn có nửa cân thịt bò kho tương, cùng ba người bạn thân uống một ly rượu mạnh, cũng đã là một vui thú lớn trong nhân sinh.
Trên đường phố, người đi đường rất ít, tuyết đọng trên mặt đất cao đến một thước, muốn đi về phía trước ở nơi tuyết vừa lớn vừa dầy vừa nặng này, cũng phải tốn nhiều khí lực hơn một ít.
Chi chi chi!
Bước chân nặng nề giẫm ở trên con đường tuyết, vang lên những âm thanh đè xuống tuyết đọng, chỉ thấy nơi cuối đường phố, một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, với áo da vừa dầy vừa nặng, trong ngực hắn đang ôm một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, gian nan đi về phía trước ở trong tuyết lớn đầy trời.