Sâu trong Táng Tâm cốc.
Một đầm nước, một phần mộ, ngoại trừ những thứ này ra cũng không có thêm gì khác.
Trước mộ, Diệp Hiên yên lặng đứng ở đây, quanh người cũng không bất cứ ba động gì, không còn có tiên quang thông thiên động địa, hắn giống như đã trở thành một người bình thường, trong lòng chỉ có sự ưu thương.
Đôi mắt Diệp Hiên có chút ngẩn ngơ, sâu trong đầu lại xuất hiện một ít ký ức năm xưa.
Đó là buổi đêm một ngày cuối thu, Diệp Hiên vừa mới đi ra từ trong chiến trường huyết hải, dưới ánh trăng mông lung, hai anh em dựa vào lưng ngồi với nhau.