Diệp Hiên hiểu rõ, giá vân thuật chính là thuật pháp của tiên nhân, theo lý mà nói hắn còn không có thành tiên, tất nhiên không thi triển được loại thuật pháp tiên gia này, nhưng không biết tại sao, khi hắn bước vào Đại Thừa kỳ, trong đầu hắn đột nhiên hiểu rõ, nếu hắn muốn thi triển Giá Vân thuật thì sẽ rất dễ dàng, chỉ là vừa nghĩ đã đã tu thành thuật pháp này.
Diệp Hiên không biết vì sao hắn có thể thi triển thuật pháp này, cái này giống như chính là thiên phú bẩm sinh của hắn, không làm cho trong lòng hắn dâng lên nửa điểm sóng lớn.
Vùng ngoại thành kinh đô Hạ quốc.
Một dãy núi vô danh, liên miên chập chùng, ngọn núi xanh biếc, cây rừng có thể thấy được khắp nơi, lại vang đầy tiếng chim chóc líu lo, một cơn gió mát phất phơ thổi qua lại mang theo mùi thơm cây cỏ, hít vào một hơi lại có một loại cảm giác thần thanh khí sảng.
Trên đỉnh núi, mây trắng lượn lờ.