- Người sống trải qua... Người chết pháp... bài hát siêu độ mịt mờ thiên địa... Vong hồn tán... Âm hồn gào... về chỗ Cửu U chớ trở về đầu... Vọng thiên thai... Khoảng không rơi lệ... Thế gian mấy độ sầu bi...
Diệp Hiên ngồi trong hư không, hắn đang chậm rãi tụng kinh, từng tiếng kinh văn vang lên ở trong hư không, cũng để cho hàng tỉ vong hồn dần dần trở nên an tĩnh lại, cho đến nửa ngày trôi qua, nơi này lại không còn tiếng âm linh rống giận truyền đến nữa.
Bỗng nhiên.
Diệp Hiên mở hai mắt ra, đôi mắt của hắn hơi lộ ra vẻ ảm đạm, nhưng lại không ức chế được sự kích động, hắn phất tay, Trấn Hồn Phiên vắt ngang ở bầu trời biến ảo ánh sáng, cho đến khi hóa thành một lá cờ nhỏ ba tấc, bắn nhanh tới chỗ Diệp Hiên.
Trấn Hồn Phiên tới tay, xúc cảm lạnh lẽo, càng làm cho Diệp Hiên ngẩn ngơ trong khoảnh khắc, bên tai truyền đến âm thanh rống giận của hàng tỉ vong hồn, Diệp Hiên biến sắc, không ngừng vận chuyển Bất Tử Tiên Kinh, mới ngăn cách được âm thanh rống giận của những vong hồn này ra.