Ẩn cư sơn lâm, tị thế không xuống nuối, đây chính là cách sống mà Cung Bản Vũ Thiên lựa chọn.
Cung Bản Vũ Thiên biết, con của mình nhất định đã bị Diệp Hiên hạ độc thủ, hắn hận, hắn oán, mục tiêu cuối cùng cả đời của hắn chính là muốn chém Diệp Hiên thành muôn mảnh.
Nhưng hắn biết, mình bây giờ cũng không phải đối thủ của Diệp Hiên, dù cho hắn mỗi ngày hấp thụ linh khí trong Thiên Tùng Vân Kiếm, bước vào Độ Kiếp kỳ cũng không có thể tìm Diệp Hiên báo thù, càng không thể làm đối thủ của Diệp Hiên được.
Hắn không nhìn thấy con đường phía trước ở phương nào, chỉ có thể đau khổ cầu khẩn trời cao, hy vọng ông trời có thể mở hai mắt ra, để cho thiên địa linh khí sống lại, chỉ có như vậy hắn mới có thể có hy vọng báo thù.
Đáng tiếc, Cung Bản Vũ Thiên chỉ đang lừa mình dối người, sâu trong nội tâm hắn hiểu rất rõ, dù Cung Bản Chính Hà đợi mấy nghìn năm, thiên địa linh khí cũng không thể sống lại, cuối cùng cũng vì để cứu hắn từ trong tay Diệp Hiên ra, một luồng tàn hồn cũng đã tiêu tán khỏi thế gian.