Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất của em trai, Cố Hiểu Hiểu bất đắc dĩ lắc đầu, cô gắp cái đầu cá để vào trong chén thiếu niên, an ủi:
- Nhóc con, người ta là khách, hơn nữa trạng thái tinh thần của cậu ta không được tốt, không phải chúng ta hẳn là nên chiếu cố cho cậu ấy sao?
- Chị, em biết rồi!
Thiếu niên tuy bướng bỉnh, nhưng cũng biết tỷ tỷ rất không dễ dàng, khéo léo ăn cơm nước, cũng dần dần an tĩnh lại.
- Mặc dù không biết cậu tên là gì, nhưng nếu cậu đã có thể tới nhà của chúng tôi, vậy đây cũng chính là duyên phận của chúng ta rồi, cậu ăn nhiều một chút.