Cũng không phải Diệp Hiên lòng dạ đàn bà, hắn càng không xem mình là chính nhân quân tử, mà Tôn Ngộ Không có kiêu ngạo của mình, hiện tại hai người công bằng đánh một trận, nếu hắn thật sự nhúng tay vào là vũ nhục Tôn Ngộ Không.
Huống hồ di chứng của Kiếp Tiên biến của hắn đã biểu hiện ra, bản thân đang ở trong trạng thái suy yếu, cho dù hắn gia nhập trận chiến cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Giờ phút này, Diệp Hiên cau mày, hắn không ngừng suy nghĩ nên giải quyết Xi Vưu như thế nào, nếu cứ trì hoãn, lại có một vị Cổ Vu xuất hiện đừng nói bộ chúng Thiên Đình của hắn sẽ lâm vào nguy cơ, cho dù Tôn Ngộ Không cũng phải chịu đại kiếp nạn, đây cũng không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy.
Bỗng nhiên, một chút ánh sáng màu lam sinh sôi nảy nở trong thiên địa, một bóng dáng hư ảo từ chân trời bay tới, mơ hồ làm cho phương thiên địa này ngưng trệ này, một cỗ khí tức không cách nào tưởng tượng tràn ngập bầu trời vô tận.
- Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp.