Đông!
Càn khôn đảo ngược, nhật nguyệt không ánh sáng, khí thế như trời như đất phô thiên cái địa tràn đến, thời không xung quanh hơi vặn vẹo, một tia Đại La tiên quang hơi nở rộ quanh thân Diệp Hiên, giống như hắn chính là thứ duy nhất trong thiên địa, vạn vật chúng sinh đều bái phục dưới chân hắn.
Mênh mông trường thiên, thiên uy ong ong, khi Diệp Hiên đi từng bước một tới Tiểu Thạch thôn, sắc mặt Ngưu Ma Vương không ngừng biến đổi, bước chân lại càng không tự giác lùi lại.
- Diệp ca ca!
Một tiếng gọi non nớt kèm một chút hơi run rẩy truyền đến, chỉ thấy tiểu cô nương tránh thoát khỏi vòng tay của Trác đại thúc, không ngừng đưa tay về phía Diệp Hiên trên bầu trời, trên khuôn mặt non nớt hiện ra đỏ hồng, ánh mắt nhìn Diệp Hiên sùng bái không thể diễn tả thành lời.