Ông cháu hai người ấm áp đến cực điểm, lúc bắt đầu ăn cơm tối vừa nói vừa cười, nhưng hai người không biết, khi cảnh tượng này hiện ra trong mắt Diệp Hiên, cũng làm cho đôi mắt hoang mang của hắn dần dần tập trung.
- Lục đạo luân hồi, vạn vật luân chuyển, chuyện bi ai nhất của phàm nhân chính là trầm luân ở trong vạn trượng hồng trần, đợi trăm năm sau hồn quy địa phủ, kiếp kiếp vĩnh viễn đọa luân hồi, cái gọi là thân tình phàm trần chỉ là mộng ảo không hoa, các ngươi cảm thấy nó quan trọng như vậy sao?
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp trong trẻo lạnh lùng thốt ra từ trong miệng Diệp Hiên, cũng làm cho hai ông cháu vốn đang nói cười hơi ngẩn ra, sau đó kinh hỉ nhìn về phía Diệp Hiên.
- Tiểu huynh đệ, ngươi tỉnh táo lại?
Lão giả có chút vui vẻ nhìn về phía Diệp Hiên.