Nhưng trong lúc Diệp Hiên thầm hận Trấn Nguyên Tử, đôi môi bất giác liếm liếm một chút, nhớ tới cảnh tượng hương diễm vừa rồi, đôi mắt Diệp Hiên có chút mê say, trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác sảng khoái.
Phải biết rằng Diệp Hiên chưa bao giờ chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, mà Cửu Thiên Huyền Nữ lại là một vị thần nữ khuynh quốc khuynh thành khắp tam giới, quả thật mang đến cho hắn hưởng thụ không thể diễn tả thành lời, điều này cũng làm cho Diệp Hiên có chút cảm giác như ăn tủy trong xương mới biết nó ngon.
Hai người truy đuổi, rất nhanh đã đi tới lối ra âm dương thiên địa, không có bất kỳ chần chờ gì, Diệp Hiên nhanh chóng bước vào trong tầng ánh sáng, sau đó tiêu tán ở trong âm dương thiên địa.
Lúc này! Cửu Thiên Huyền Nữ cắn chặt hàm răng, môi anh đào đều bị nàng cắn rách, một tia máu tươi chảy ra từ trong đôi môi, nhìn Diệp Hiên tiêu tán ở trong âm dương thiên địa, bước chân của nàng càng thêm nhanh, trong nháy mắt đi vào màn sáng.
Liên tục truy đuổi làm cho Cửu Thiên Huyền Nữ cảm thấy thân thể không thoải mái, cảm giác đau đớn khi nữ nhân mất đi lần đầu tiên này giống như đao cạo xương, thâm nhập vào tận xương tủy của nàng, lúc này nàng hận không thể ngàn đao vạn quả Diệp Hiên, cũng khó tiêu mối hận trong lòng.