Ngọc Đỉnh chân nhân lên tiếng rống giận, đôi mắt nhìn về phía Khổng Ly như sắp nứt ra, hắn làm sao cũng không ngờ, đồ nhi mà mình khổ tâm tài bồi mười năm lại ra tay với hắn trong lúc bế quan.
Khổng Ly âm u cười nhạt, chắp hai tay ở sau lưng quan sát Ngọc Đỉnh, nào còn có nửa điểm hèn mọn, nụ cười khinh miệt hiện ra trên khóe miệng hắn.
- Nói ngươi ngu xuẩn, thực sự một chút cũng không sai, giữa thiên địa này Khổng Tước nhất tộc cực kỳ hiếm thiếu, ngươi lại có phúc duyên gì có thể thu ngũ sắc Khổng Tước làm đồ đệ?
Khổng Ly cười nhạt nói.
- Ngươi... Ngươi là ai?