- Ta nhớ ra rồi, ta là Diệp Hiên, ta từ nhân gian đến, truy sát Dương Tiễn trăm triệu dặm, ta cùng Đại La Kim Tiên chiến một trận ở Thiên Giới, dẫn thiên ma nhập thể, cuối cùng mà vẫn lạc, nhưng mà… ta đã chết rồi sao? Hoặc có lẽ là ta còn chưa chết?
Một luồng hắc ám kia bồi ở bên cạnh Diệp Hiên, hắn đứng dậy trong bóng tối, mờ mịt nhìn lao tù hắc ám xung quanh, một chút linh quang chậm rãi tập trung trong mắt hắn, những gương mặt mặt xuất hiện trong đầu óc của hắn, càng làm cho khí tức quanh người hắn trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Dương Tiễn! Ngọc Đỉnh Chân Nhân! Ngọc Đế... Còn có nữ tử xen vào việc của người khác kia.
Dương Tiễn hồn phi phách tán, Ngọc Đỉnh Chân Nhân tàn nhẫn vô tình, Ngọc Đế cười nhạo khinh miệt, đương nhiên còn có Quảng Hàn tiên tử đang bi thương.
Khi từng bức họa từ xẹt qua trong đầu Diệp Hiên, hai tay của hắn bất chợt hơi nắm chặt, một cơn ba động khủng bố đến không cách nào tưởng tượng vờn quanh người hắn.