Lúc này, Diệp mẫu được Diệp Bình nâng đỡ mà lảo đảo đi tới, trên khuôn mặt cũng mang đầy nước mắt, bà cũng đang tìm kiếm Diệp Hiên ở khắp nơi.
Đáng tiếc, cho dù Diệp Linh Nhi gào khóc kêu gọi như thế nào, Diệp Hiên cũng không có xuất hiện, giống như hắn thật sự đã rời khỏi nơi đây, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt người thân của mình nữa.
- Linh nhi, đừng đau lòng nữa, anh ấy đã đi rồi.
Diệp Bình đưa hai bức tượng điêu khắc gỗ đến trong tay Diệp Linh Nhi, để cho Diệp Linh Nhi nắm thật chặc món quà cưới mà Diệp Hiên đưa cho cô, chỉ là nước mắt vẫn không cầm được mà chảy ra.
- Mọi... Mọi người mau nhìn.