Diệp Hiên đi ra khỏi hang núi, kinh đô phía chân trời lại đập vào mi mắt, một sự phiền muộn xẹt qua đáy mắt hắn, còn có một sự do dự dâng lên trong lòng.
Trong kinh đô có người thân của hắn, Diệp mẫu, Diệp Linh Nhi, còn có người em trai làm cho hắn hận thiết bất thành cương(*).
(*) Hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
Ở thời khắc hắn gần độ Cửu Thiên Tiên Kiếp, hắn không biết mình có nên đến gặp bọn họ hay không, bất kể hắn độ kiếp có thành công hay không, hắn đều phải rời khỏi thế giới này, nhưng đây cũng là lần cuối hắn có thể nhìn thấy bọn họ, từ nay về sau thiên địa cách trở, hắn và những người thân yêu khó có thể gặp lại nhau.
Một sự phiền muộn, ngẩn ngơ một lúc, Diệp Hiên đau khổ cười một tiếng, hắn cũng không có thi triển giá vân thuật, mà dọc theo mặt đất bao la, từng bước từng bước đi đến kinh đô.